Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Liếc mắt nhìn nhau, Lệ Dung và Hàn Phi hoá thành hai đạo lưu quang bay về phía đó.

Cùng lúc đó, Hoa Mặc đang truyền thụ những tâm đắc về Nhập Thánh Cảnh cho hai vị thống lĩnh mới tại một nơi trong Ma Cổ Bảo cũng đứng bật dậy, phóng thần niệm, sau khi cảm nhận được một phen, gương mặt già nua trở nên cực kỳ phấn chấn, quát khẽ:

- Hai ngươi đi theo lão phu!

Nói xong vội vàng chạy ra ngoài.

Hai vị tân thống lĩnh khẽ gật đầu rồi theo sát phía sau Hoa Mặc.

Toàn bộ Ma Cổ Bảo đều nổi mây nổi gió.

Các tộc nhân Cổ Ma đứng ở những nơi khác nhau, hướng ánh mắt về nơi mà dị biến truyền lại, nhìn thấy mấy vị thống lĩnh nhất tề xuất động, không khỏi bàn tán xôn xao.

Mỗi một lần Quan Nô tiền bối bắt người vào đây đều xuất hiện cảnh tượng như vậy, nên khi thấy thế, bọn họ lập tức ý thức được có người ngoài đã bước vào Tiểu Huyền Giới này rồi.

Các thống lĩnh hiển nhiên là phải đi xử lý việc này.

Chỉ có điều người này rốt cuộc lợi hại như thế nào mà kinh động đến cả năm vị thống lĩnh?

Các tộc nhân Cổ Ma lấy làm ngờ vực, duy có một thiếu nữ tên Hoàn Nhi hưng phấn nắm chặt tay, miệng lẩm bẩm:

- Trở lại rồi! Người đó trở lại rồi, chúng ta được cứu rồi!

Quan hệ giữa Dương Khai và Đại Ma Thần ngoại trừ vài vị thống lĩnh biết được, cũng chỉ có Hoàn Nhi là rõ nhất, cho nên nàng mới có thể kết luận người vừa vào Tiểu Huyền Giới nhất định là Dương Khai.

Ngoại trừ hắn ra, Quan Nô tiền bối chắc không thể để cho ai vào đây được.

Cách đó hơn mười dặm, Dương Khai và Vu Kiếp đáp xuống đất theo dải hồng quang, đợi sau khi đứng vững Dương Khai lập tức nhận thấy có vài khí tức rất mạnh đang nhanh chóng tiếp cận.

Khẽ mỉm cười, nghĩ thầm phía Lệ Dung có thể là đã sốt ruột lắm rồi, nên mới ráo riết chạy tới đây như vậy.

Tuy nhiên điều khiến Dương Khai thoáng cảm thấy kỳ quái là có tận năm Nhập Thánh Cảnh, hơn nữa bất kể là Lệ Dung hay Hàn Phi, công lực cũng đã tăng lên rõ rệt.

Khí tức cường hoành ấy cũng không thể qua mắt được cảm giác của Vu Kiếp. Đợi sau khi xác nhận được tu vi cao thấp của những người đang tiến tới thì sắc mặt không khỏi biến đổi:

- Thánh chủ đại nhân, đây là đâu?

- Tiểu Huyền Giới!

Dương Khai thuận miệng đáp, gọi Vu Kiếp:

- Đi theo ta.

Vu Kiếp sắc mặt hơi biến ảo, cũng không hỏi thêm nhiều mà chỉ nhắm mắt theo sát phía sau Dương Khai.

Nơi này là một Tiểu Huyền Giới, có nói thế nào lão cũng không thể ngờ được. Lão nhớ rõ là mình bị Dương Khai kéo vào trong cố huyết quan đó.

Chẳng lẽ bí mật về cỗ huyết quan sau lưng Bối Quan Nhân mà thế nhân thắc mắc biết bao nhiêu năm, lại là một Tiểu Huyền Giới?

Hơn nữa, khí tức bên trong tiểu Huyền Giới này cũng khiến lão phải chú ý, hình như có không ít Ma tộc nhân hoạt động ở đây, làm cho năng lượng thiên địa đều phảng phất không ít dấu vết ma khí.

Ma khí trên người năm cường nhân đang hướng tới đây lại càng rõ rệt.

“Vị Tân Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa này rốt cuộc đang làm gì? Có phải mình đã bước vào một nơi rất ghê gớm?”

Vu Kiếp trong lòng lo sợ bất an.

Một lát sau, hai bóng dáng mỹ miều đi đầu tiên từ trên trời đáp xuống, lọt vào tầm mắt Dương Khai.

- Chủ thượng!

Lệ Dung vội vàng lên tiếng, trong đôi mắt lóe ánh hào quang lạ thường, dường như không ngờ là Dương Khai thực sự đã tới.

Ngay vừa rồi bà và Hàn Phi còn oán giận Dương Khai không báo tin bình an cho họ, không ngờ mấy chốc sau hắn lại xuất hiện ngay trước mắt mình.

- Hàn Phi bái kiến Chủ thượng!

Hàn Phi vẫn giữ phong thái lạnh lùng. Lúc thi lễ với Dương Khai, đôi mắt lại liếc sang thăm dò Vu Kiếp.

Trước ánh mắt nàng, Vu Kiếp bất giác căng thẳng, khí tức xanh biếc quấn quanh người không ngừng dao động, nhập vào xuất ra như linh xà.

Vu Kiếp nép lại gần Dương Khai như để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Trong lúc đó, Hoa Mặc cũng dẫn theo hai vị tân thống lĩnh tới, vừa thấy mặt người nước mắt đã tuôn rơi:

- Chủ thượng, cuối cùng ngài cũng đã quay lại rồi, lão phu biết người sẽ không vứt bỏ bộ tộc mà.

Dương Khai cười ha hả:

- Hoa Mặc thống lĩnh nghĩ nhiều rồi. Ta đã hứa sẽ đưa các ngươi ra ngoài thì tất nhiên sẽ không nuốt lời. Lần này không phải ta tới rồi hay sao.

Hàn Phi liếc nhìn Hoa Mặc, khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ không biết người nào suốt ngày lẩm bẩm bên tai mình là Chủ thượng sẽ không trở về nữa.

- Ồ, các ngươi lại có thêm hai vị Nhập thánh Cảnh nữa?

Dương Khai nhìn hai người phía sau Hoa Mặc, dù thấy có chút quen mắt nhưng lại không biết tên bọn họ.

- Bái kiến Chủ thượng.

Hai người vội vàng chắp tay.

Lệ Dung mỉm cười:

- Nhờ những vật tư mà Chủ thượng để lại cho bọn thuôc hạ, nên hai người họ mới có được thành tựu ngày hôm nay. Vị này là Ngân Nha thống lĩnh, vị này là Huyết Kích thống lĩnh.

Giới thiệu một hồi, Dương Khai cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng nhớ được tên hai người.

Hàn thì lại nhìn Dương Khai một cách kỳ lạ, khẽ kêu lên:

- Chủ thượng mạnh lên nhanh thật, làm thế nào mà giờ ngài đã đạt tới Siêu Phàm tam tầng cảnh rồi? Chẳng lẽ từ đó đến nay rất nhiều năm trôi qua rồi?

Nghe nàng nói như vậy, Lệ Dung và Hoa Mặc mới nghĩ tới việc điều tra tu vi của Dương Khai, ngay lập tức đều sừng cả người, vui sướng xen lẫn giật mình.

- Không bao lâu cả, cũng khoảng năm sáu năm thôi.

Dương Khai tính sơ qua.

- Ừm, bây giờ không có thời gian chuyện trò nhiều với các ngươi, vừa đi vừa nói.

Thấy hắn có vẻ trịnh trọng, đám người Lệ Dung cũng không khỏi chuyển thần sắc nghiêm nghị, mơ hồ ý thức được có gì đó không ổn.

Lúc tiến vào Ma Cổ Bảo, Lệ Dung liếc nhìn Vu Kiếp, bèn lại gần Dương Khai, thấp giọng dò hỏi:

- Chủ thượng, vị này là ai?

Dương Khai thuận miệng nói:

- Một bằng hữu ở bên ngoài, tình hình cụ thể lát nữa các ngươi cứ hỏi lão, lần này ta đến là để luyện đan.

- Luyện đan?

Lệ Dung thất thanh:

- Không lẽ...

- Ừ, có người đang tìm Quan Nô tiền bối, cũng có người đang truy sát ta, cho nên ta phải mau chóng đưa các ngươi ra ngoài, nếu không sự tình sẽ trở nên rất phiền toái.

- Ai dám làm vậy?

Khí tức của Lệ Dung đột nhiên biến đổi, trở nên vô cùng tàn ác.

- Một Ma tướng tên là Tuyết Lỵ!

Dương Khai nhíu mày.

- Trước kia ả vô tình kiếm được ít Ma Thần Kim Huyết, sau đó thì ngấp nghé máu của ta.

- Ma tướng?

Hàn Phi nhướn mày.

- Vậy thuộc hạ cũng muốn diện kiến xem, Ma tướng của đương kim Ma tộc là như thế nào!

- Sẽ có cơ hội thôi.

Dương Khai liếc nhìn nàng, cười hì hì.

Lúc mấy người cùng đi, không biết Vu Kiếp vô tình hay cố ý mà đi lui lại phía sau, lặng yên quan sát địa hình nơi đây và tu vi của năm người trước mặt, càng xem càng thấy kinh hãi.

Nơi này cũng không biết là nơi nào, năm người kia tất cả đều là Nhập Thánh Cảnh, lợi hai nhất là mỹ phụ nọ, Nhập Thánh nhị tầng cảnh. Tuy chỉ là lưỡng tầng cảnh, nhưng vừa rồi khi bà tức giận, cũng mang đến một áp lực không kém gì cảm giác Tuyết Lỵ mang lại cho mình.

Vu Kiếp thậm chí còn hoài nghi, nữ nhân này tuyệt đối không thua kém Tuyết Lỵ.

Bốn người kia tất cả đều là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, vị mỹ phụ thứ hai và lão già đó hẳn đã tới cực hạn của nhất tầng cảnh, bất kể là sức mạnh nội thể hay là khí tức đều vững chắc hơn lão rất nhiều.

Nếu động thủ với bất kỳ ai trong số bọn họ, Vu Kiếp áng chừng mình chỉ có nước bỏ chạy.

Hai vị còn lại hẳn là mới đột phá không lâu, điểm này cũng được xác nhận từ cuộc nói chuyện vừa rồi của Dương Khai với họ.

Nhưng ngay cả hai vị cao thủ mới đột phá Nhập Thánh Cảnh không lâu này cũng làm Vu Kiếp cảm thấy không bằng ai... Không biết tại sao, lão cứ cảm thấy áp lực từ bọn họ.

Những người này rốt cuộc là người thế nào mà lại cổ quái như vậy?

Hơn nữa cách bọn họ xưng hô với Dương Khai cũng khiến Vu Kiếp phải chú ý.

Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng Vu Kiếp biết rõ đạo lý im lặng là vàng nên không nói lời nào mà theo sát phía sau bọn họ.

Không mấy chốc sau, họ đã quay về Ma Cổ Bảo.

Xa xa đó, Dương Khai thấy rất nhiều tộc nhân Ma tộc đứng trước thành nhìn về phía bên này.

Trong đám đông, một thiếu nữ hưng phấn vẫy tay gọi lớn:

- Dương Khai, Dương Khai!

Nhìn theo hướng giọng nói đó, Dương Khai khẽ mỉm cười, giơ tay chào lại.

Thiếu nữ tên là Hoàn Nhi là người phụ trách chăm sóc hắn hồi hắn bị bắt vào đây, cũng chính là tỳ nữ thân cận của Lệ Dung.

- Nha đầu này, thật xấc xược!

Lệ Dung quở, quay sang nói với Dương Khai:

- Chủ thượng không cần để ý tới nó, đợi thuộc hạ về giáo huấn một trận cho nó biết tôn ti trật tự.

Dương Khai cười gượng:

- Không cần vậy đâu, hơn nữa các ngươi cứ thoải mái đi, đừng cứ mở miệng ra là “Chủ thượng, Chủ thượng”, ta thấy không thoải mái.

- Vậy nên xưng hô thế nào đây ạ?

Lệ Dung kinh ngạc.

- Ban đầu các ngươi gọi ta là gì?

Ba thống lĩnh nhìn nhau, nhớ lại liền không khỏi đỏ mặt.

Lúc trước, khi Dương Khai bị bắt vào đây, ba người bọn họ đều gọi hắn là tiểu tử loài người, tiểu tử thối, loài người đê tiện...

Giờ đâu dám xưng hô như vậy?

Vào Ma Cổ Bảo, Hoàn Nhi nhanh chóng chạy tới hành lễ với các vị thống lĩnh, sau đó phấn khởi đi theo Dương Khai, cười nói ríu rít liên hồi.

Dường như từ sau Dương Khai đi, nàng đã không được nói chuyện vậy.

Lệ Dung cũng bật cười lắc đầu, thấy Dương Khai không có vẻ gì là không hài lòng, nên cũng chẳng trách cứ Hoàn Nhi.

Nói được một lúc, Hoàn Nhi bỗng nhiên nhìn Vu Kiếp hỏi:

- Cái lão người không ra người, quỷ không ra quỷ này là ai? Sao ngươi lại dẫn cả lão ta về đây?

Vu Kiếp tối sầm mặt.

Dương Khai lắc đầu, không trả lời câu hỏi của nàng mà nhìn Lệ Dung nói:

- Ta muốn dùng mật thất dưới đất một chút, nhiều nhất hai, ba ngày sẽ ra ngoài. Tình hình bên ngoài như thế nào các ngươi có thể hỏi Vu Kiếp, lão ta sẽ giải đáp cho các ngươi.

- Được.

Đám người Lệ Dung nghiêm mặt lại, vội vàng gật đầu.

- Thánh chủ đại nhân...

Vu Kiếp vội vàng tiến lên kéo Dương Khai sang một bên, người cứ bứt rứt khó chịu, thấp giọng nói:

- Vu mỗ ở đây... liệu có nguy hiểm gì không?

Dương Khai bật cười:

- Không có đâu, ngươi yên tâm đi.

- Nhưng sao ta cảm thấy những người này là người trong Ma tộc vậy?

Vu Kiếp nghi hoặc.

- Bọn họ là người của Ma tộc mà, hơn nữa còn không phải là Ma tộc nhân bình thường đâu!

Dương Khai cười ha hả, vỗ vai Vu Kiếp:

- Cứ như vậy đi, thời gian không nhiều, ta đi lo việc của ta trước, ngươi cứ thoải mái đi.

Nói xong, Dương Khai đã vội vã rời đi.

Vu Kiếp bất đắc dĩ lắc đầu.

Đám người Lệ Dung đứng nguyên tại chỗ, không đi theo Dương Khai, nhớ tới lời hắn vừa nói mà ngập tràn mong đợi.

Hai ba ngày, chỉ cần hai ba ngày, lồng chim đã giam cầm tộc Cổ Ma bao nhiêu năm sẽ bị phá vỡ, tộc nhân lại có thể đặt chân lên vùng đất mà họ mong mỏi đã lâu, ngắm nhìn nhật nguyệt tinh tú và bao nhiêu điều kỳ thú bên ngoài.
Advertisement
';
Advertisement