Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Mỗi đợt tiến công của các tộc nhân Cổ Ma lại có kẻ địch bị chém đứt đầu hoặc thân thể, máu bắn ra tung tóe.

Đủ mọi loại ma nguyên đen kịt tựa như dã thú xổng chuồng tung hoành ngang dọc giữa đám người đang giao tranh. Ý chí phản kháng của đám đệ tử Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện bị tiêu diệt dễ như trở bàn tay. Bọn chúng kêu thảm, cầu khẩn, tuyệt vọng mà chết.

Tuyết Sơn trắng xóa đã biến thành địa ngục Tu La, máu chảy thành sông, tay chân vương vãi, xác chết rải rác khắp nơi.

Một lúc sau, đệ tử của hai thế lực này đã thương vong hơn ngàn người.

Bọn Trương Ngạo, Tào Quản hốc mắt đỏ ngầu, điên cuồng gầm lên hòng chống trả. Nhưng trước mặt đám người Lệ Dung, căn bản lực bất tòng tâm, chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé.

Siêu Phàm Cảnh thương vong gần hết.

Bốn kẻ Nhập Thánh Cảnh của chúng cũng dần dần không chống đỡ nổi.

Thế nhưng bản lĩnh của Trương Ngạo không phải tầm thường, dư âm đòn tấn công của lão thậm chí còn giết được mấy tộc nhân Cổ Ma công lực không cao. Việc này càng khiến Lệ Dung hạ thủ bất lưu tình.

Dương Khai thờ ơ quan sát cả trận này, nhận thức sâu sắc được cái gọi là cá lớn nuốt cá bé.

Thời gian trôi qua, chiến trận dần lắng xuống.

Mặt đất toàn là tử thi tan nát, đám tộc nhân Cổ Ma toàn thân đẫm máu, ngửa mặt thét dài, tựa như vẫn còn khó giấu ý niệm giết chóc trong lòng. Sát khí ngất trời tụ lại một nơi, khiến cho cả mảng trời đất đều đầy áp lực.

Ba trong số bốn tên Nhập Thánh Cảnh của Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện bị giết tại chỗ, chỉ có Trương Ngạo bị bắt sống.

Huyết quang dày đặc tựa như dây thừng trói chặt lão, khiến lão không thể động đậy. Lệ Dung đưa hắn đến trước mặt Dương Khai, chờ Dương Khai xử lý.

Đứng ở trung tâm của địa ngục Tu La này, Dương Khai nhắm mắt, buông thả lực hút khổng lồ của Diệt Thế Ma Nhãn trong thức hải, hấp thu toàn bộ năng lượng hồn phách đang tán loạn trong trời đất.

Trương Ngạo run sợ chờ đợi, không biết mình sẽ phải đối mặt với số mệnh như thế nào. Gương mặt lão lúc trước còn khí thế hăm hở, bây giờ đổ toàn mồ hôi lạnh, kinh hoàng nhìn Dương Khai.

Một lúc lâu sau, Dương Khai mới từ từ mở mắt, cúi nhìn Trương Ngạo trước mặt.

- Dương Thánh chủ... Trương mỗ dù sao cũng là cường nhân một phương, lần này ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một mạng, Trương mỗ nhất định quy hàng, sau này xin nghe ngài sai khiến! Không đợi Dương Khai mở miệng, Trương Ngạo vội vàng bày tỏ thái độ, chỉ sợ Dương Khai hạ thủ ngay tức khắc.

Thấy lão nhu nhược nhát gan như vậy, đám người Lệ Dung không khỏi lộ vẻ khinh miệt.

- Cường nhân một phương... Quả thực không tệ, có thể đuổi theo ta chạy ròng rã mấy tháng. Dương Khai khẽ gật đầu. - Có điều thật xin lỗi, ta không có hứng thú gì với ngươi. Lực lượng trên tay ta đã quá đủ rồi, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng chẳng ít đi. Mà giữ ngươi lại, đối với ta hình như còn lợi bất cập hại.

- Không đâu Dương Thánh chủ! Ngài muốn ta làm gì cũng được... Nhận ra sát cơ của Dương Khai, Trương Ngạo hoảng sợ, lại đưa mắt nhìn sang Vu Kiếp, khẽ quát:

- Vu tông chủ, niệm mối giao tình nhiều năm qua giữa ta và ngươi, nói giúp ta mấy câu đi.

Vu Kiếp thở dài: - Trương huynh... Nghiệt do trời tạo còn có thể tha thứ, tự mình gây nghiệt, thì không thể sống... Hai năm trước Vu mỗ đã từng khuyên các ngươi thấy tốt thì giữ, tiếc là các ngươi cứ đòi đuổi cùng diệt tận. Nay tình thế nghịch chuyển, còn muốn Vu mỗ phải nói gì nữa? Hơn nữa Vu mỗ cũng nhờ sự che chở của Thánh chủ đại nhân mới có thể kéo dài chút hơi tàn, sao có thể lên tiếng ở đây được?

Thấy Vu Kiếp cự tuyệt lời cầu khẩn của mình, Trương Ngạo không khỏi nản lòng, vội nói: - Dương Thánh chủ, ta còn giữ một bí mật, chỉ cần ngươi bằng lòng không giết ta, ta có thể thẳng thắn nói ra.

- Bí mật? Dương Khai cười ha hả. - Ai mà chẳng có bí mật? Bí mật của ngươi có giá trị gì với ta?

- Bí mật này có liên quan đến Tinh Không Chi Mê trong truyền thuyết, ta nghĩ Dương Thánh chủ hẳn sẽ hứng thú, ngài đã là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, sớm muộn cũng có ngày đột phá đến trình độ cao nhất là Nhập Thánh tam tầng cảnh. Thứ một cường giả như vậy theo đuổi chính là Tinh Không Đại Đạo! Trương Ngạo nhỏ giọng nói.

Dương Khai nhíu mày, không khỏi nổi hứng, cúi người hỏi hắn: - Tại sao lại liên quan đến Tinh Không Chi Mê?

- Bởi vì Trương mỗ từng có một lần đích thân thể nghiệm, tựa như thân xác ở giữa bầu trời sao vô tận, khắp nơi đều là sao trời lốm đốm, vô cùng kỳ lạ...

- Chúa thượng, có lẽ tên này đang kéo dài thời gian, hoặc là thuận mồm bịa chuyện. Hàn Phi lạnh giọng quát.

Dương Khai giơ tay, ý bảo để Trương Ngạo nói: - Nói tiếp!

Thấy hắn dường như thực sự cảm thấy hứng thú, Trương Ngạo lập tức phấn chấn tinh thần lên không ít, vội nói: - Hơn nữa nơi đó có một luồng năng lượng rất kỳ quái đang tuôn chảy. Mặc dù Trương mỗ đã là Nhập Thánh nhị tầng cảnh, vậy mà cũng có chút cảm giác khó chịu, tựa như cả thân thể sắp bị ép thành mảnh vụn đến nơi. Ta nghĩ, có lẽ chỉ ai là Nhập Thánh tam tầng cảnh mới có thể dùng thân thể chống chịu được năng lượng khủng khiếp như vậy.

Dương Khai chau mày, những gì Trương Ngạo nói so với thể nghiệm của hắn lúc trước trong Tinh Không rất giống nhau. Hắn bất giác cảm thấy những điều Trương Ngạo nói rất có thể là sự thật, không hề bịa đặt vô cớ. Người chưa từng tới Tinh Không rất khó có thể miêu tả tất cả những điều này một cách chuẩn xác.

Trầm ngâm một lát, Dương Khai nhếch miệng cười: - Ngươi nói thì nghe hay lắm, nhưng việc này có liên quan gì đến Tinh Không? Làm sao ngươi biết được nơi đó chính là Tinh Không?

- Không dối Dương Thánh chủ, lúc đầu Trương mỗ cũng không để tâm. Chỉ là có một ngày, tự dưng ta nhặt được một hòn đá rất kỳ lạ trong tông môn. Hòn đá đó thoạt nhìn là biết, tuyệt đối không thuộc về đại lục này. Vài năm sau đó, Trương mỗ lại liên tục tìm được một ít đá vụn kỳ lạ tại nơi ấy. Cho đến một ngày Trương mỗ đã có được một vật.

- Cái gì vậy? Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Vật đó nằm ngay trong túi Càn Khôn của Trương mỗ, ngài có thể đích thân kiểm tra, đợi sau khi ngài xem rồi sẽ biết ngay Trương mỗ có nói dối hay không. Trương Ngạo ra hiệu.

Dương Khai liếc nhìn túi Càn Khôn của lão, đưa tay lấy, đang định mở ra thì Lệ Dung vội bước đến: - Chúa Thượng, để thuộc hạ.

Rõ ràng bà không tin tưởng Trương Ngạo, lo sợ Trương Ngạo giở thủ đoạn gì trong túi Càn Khôn của lão.

Nghe vậy, Dương Khai khẽ gật đầu, giao túi Càn Khôn cho Lệ Dung.

Lệ Dung nhận lấy, mở túi Càn Khôn ra. Còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận, một luồng năng lượng đặc biệt cổ quái bỗng nhiên vọt ra từ miệng túi, ấn vào trong mắt Lệ Dung rồi biến mất tăm.

Trong giây lát, động tác của Lệ Dung cứng ngắc, người khẽ run rẩy, dường như vừa chịu đựng một cơn đau đớn dữ dội.

- Quả nhiên có điều kỳ quái! Sắc mặt Hàn Phi lạnh xuống, lập tức đánh ra một chưởng về phía Trương Ngạo, trong lúc lão chưa đứng dậy đã đánh nát xương cốt nửa người của lão.

- Đừng đánh chết! Dương Khai vội ngăn lại, sắc mặt âm trầm như nước, gấp rút tiến lên xem xét thương thế của Lệ Dung.

Vừa rồi nếu không phải Lệ Dung chủ động đề nghị, chỉ e người trúng chiêu lúc này sẽ là hắn.

- Thuộc hạ không sao... Chỉ bị một tia thần niệm tấn công mà thôi. Lệ Dung đỡ trán, nói khẽ. - Có năng lượng khống chế mê hoặc, đã bị hóa giải rồi.

Cùng là Nhập Thánh nhị tầng cảnh nên thủ đoạn mà Trương Ngạo ngầm sắp đặt tất nhiên không có tác dụng gì đối với Lệ Dung.

Ánh mắt Trương Ngạo ngán ngẩm, có vẻ không cam tâm.

Lão không biết rằng, cho dù người bị tia thần niệm này tấn công là Dương Khai, cũng sẽ chẳng có tác dụng gì.

Lão hao tốn tâm sức hòng dụ Dương Khai kiểm tra túi Càn Khôn, khống chế hắn chỉ trong nhất cử, tiếc là không thể thành công.

Phải nhận một đòn của Hàn Phi, Trương Ngạo ngã lăn trên đất, đau đến mức thở gấp, ánh mắt phức tạp nhìn về phía mọi người.

Dương Khai cười nhẹ mấy tiếng, đi đến bên Trương Ngạo khẽ gật:

- Lá gan không nhỏ! Nói thử xem, ngươi muốn chết thế nào?

Trong mắt Trương Ngạo tràn đầy vẻ oán độc và bất lực, không nói lời nào, rõ ràng đã biết lần này mình không còn hy vọng trốn thoát.

Nhìn lão một lúc, Dương Khai phẩy tay một cách mất kiên nhẫn: - Giết!

Trương Ngạo hét lên: - Giết ta rồi, ngươi vĩnh viễn đừng hy vọng biết được bí mật đó!

Lão còn muốn cố gắng lần cuối.

Đáp lại lão chính là một đòn chí mạng của Hàn Phi.

Trong hoàn cảnh không ai hay biết, năng lượng thần hồn của Trương Ngạo từ trong thức hải tản ra, bị Dương Khai hấp thụ toàn bộ.

Linh thể thần hồn trốn vào trong thức hải, Dương Khai cẩn thận đưa năng lượng thần hồn của Trương Ngạo đặt vào một góc, chờ sau này rảnh rỗi lại kiểm tra.

Đối với bí mật Trương Ngạo nói ra trước khi chết, hắn cảm thấy rất hứng thú.

Người của Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện chết không sót một ai. Vu Kiếp đứng một bên không khỏi có chút cảm thương cho đồng loại, lại càng âm thầm vui sướng. May sao mấy trước lão đã chủ động tìm Dương Khai nói chuyện. Nếu không thì nay kết cục U Minh tông của lão nhất định sẽ giống như những kẻ này, tuyệt không có khả năng may mắn thoát được.

- Vu Kiếp, trong những kẻ đã chết không có người của U Minh tông các ngươi chứ? Dương Khai quay đầu liếc nhìn lão.

Vu Kiếp chậm rãi lắc đầu: - Lúc ta đang chốn chạy đã đưa tin cho phó tông chủ, để hắn dẫn người rời đi rồi. Đám người Trương Ngạo vội vã đuổi theo ngài, có lẽ cũng chẳng có thời gian lo mấy chuyện này. Chỉ có người của Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện chết ở đây. Ngay cả mấy người của Cổ Nguyệt Động Thiên và La Sinh Môn kia hình cũng bị bọn chúng bỏ rơi đâu rồi.

- Như vậy là tốt nhất. Dương Khai khẽ gật.

- Hình như người của ta cũng chưa đi được xa... Vu Kiếp cảm ứng một lát. - Thánh chủ đại nhân, ta có thể kêu họ đến không?

Dương Khai gật đầu, không hề ngăn cản.

- Lệ đại nhân... Hai vị thống lĩnh mới Ngân Nha và Huyết Kích giờ mới chạy tới, trên tay cầm một cái túi Càn Khôn, bẩm báo: - Những phần thi thể tìm được của Quan Nô tiền bối đều đã thu vào đây cả rồi ạ.

Sắc mặt Lệ Dung buồn bã, đưa tay tiếp nhận.

Dương Khai nhìn bà, hạ giọng nói:

- Đừng buồn, Quan Nô tiền bối cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện rồi.

- Chúa thượng nói phải.

- Tối nay tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, các ngươi nên thích ứng với thế giới bên ngoài một chút, cũng chuẩn bị thu xếp một phen, sáng mai chúng ta sẽ rời đi.

- Vâng! Lệ Dung nhận lệnh, cùng Hàn Phi vội vã rời đi.

Cho đến lúc này, Ma vân bao trùm bên ngoài cơ thể của tộc Cổ Ma mới dần dần tiêu tán đi. Thứ sát khí dày đặc như thực chất đó cũng dần dần biến mất. Áp lực trong bầu không khí giữa đất trời cũng dịu hẳn.

Gần nghìn tộc nhân Cổ Ma, qua trận chiến này cũng đã vong mạng một số. Chỉ có điều số người chết cũng không đông, có khoảng hai ba chục người mà thôi. Người sống an táng cho họ tại chỗ, buồn bã rơi lệ.

Bao nhiêu năm khát vọng, bao nhiêu năm trông đợi, cuối cùng đến hôm nay mới ra khỏi Tiểu Huyền Giới. Chẳng ngờ còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này thì đã bỏ mạng, những bằng hữu còn sống sót đương nhiên sẽ cảm thấy nuối tiếc thay cho họ.

Có điều rất nhanh sau đó, tộc Cổ Ma đã bình tĩnh lại. Trăng sáng trên bầu trời và những vì sao như ẩn như hiện khiến họ xem mãi không chán, càng thêm mong chờ ngày mai ánh nắng chói lọi lên cao, cứ thầm tưởng tượng, đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Advertisement
';
Advertisement