Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Chúa thượng, chuyện đã ổn thỏa rồi ạ?

Trên đường về, Lệ Dung khẽ hỏi.

- Ừ, Đại tôn cũng khá dễ nói chuyện, bằng lòng thực hiện giao ước ngày trước.

Dương Khai gật đầu.

- Vậy là tốt rồi!

Lệ Dung xem ra cũng nhẹ lòng hẳn, bám theo sát sau lưng Dương Khai, khẽ mấp máy môi, hình như định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Nhận ra sự lạ thường ở bà, Dương Khai cười:

- Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, không phải gò bó.

Từ sau khi rời khỏi Tiểu Huyền Giới, hắn đã phát hiện, những tộc nhân Cổ Ma này đã thay đổi thái độ với hắn, nghe lời hơn, lệnh gì làm nấy.

Thái độ của họ vô hình trung đã nâng tầm địa vị của Dương Khai trong tộc Cổ Ma.

Điều này khiến Dương Khai không quen cho lắm.

- Thuộc hạ chỉ đang nghĩ, liệu có phải tộc của thuộc hạ đã mang đến không ít phiền toái cho Chúa thượng!

Lệ Dung cười áy náy.

- Mối thù giữa người và ma quá sâu đậm. Bọn thuộc hạ theo ngài, nhất định sẽ kéo đến những rắc rối không đáng có. Những cường nhân loài người bám theo chúng ta đó chính là minh chứng rõ ràng nhất. Hôm nay nếu thật sự giao chiến với họ, tạm không luận thắng bại, Chúa thượng nhất định sẽ làm mục tiêu công kích của thế nhân...

- Đó là cái giá phải trả khi muốn nắm giữ lực lượng như các ngươi. Ngươi không cần phải nghĩ nhiều.

Dương Khai lắc đầu.

- Hơn nữa, ta cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về ta. Ai hữu dụng thì là bằng hữu của ta. Ai gây bất lợi cho ta, thì là kẻ thù. Nói đơn giản, chuyện thù hận giữa hai tộc người và ma có liên quan gì tới ta.

Lệ Dung sáng rực hai mắt, thầm kinh ngạc vì quan điểm của Dương Khai lại thoáng như vậy.

Kể cả tộc Cổ Ma bọn họ, đã bị phong ấn mấy nghìn năm trong Tiểu Huyền Giới, cũng có ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ rằng phải bài xích dị tộc, không phải đồng loại, tâm tất dị, con mắt nhìn đồng loại và dị tộc tất sẽ không giống nhau.

Nhưng với Dương Khai, thì lại không có bao nhiêu khái niệm về chủng tộc.

Hắn đón nhận tộc Cổ Ma, còn giao thiệp với Đại tôn Yêu tộc, xưng huynh đệ với gã cường nhân Yêu tộc đó... Như thể không chút kiêng kỵ, điều này khiến Lệ Dung luôn lấy làm ngạc nhiên.

- Xin Chúa thượng yên tâm, đợi sau khi tất cả đã yên ổn, thuộc hạ và các thống lĩnh khác nhất định sẽ ràng buộc tộc nhân, không cho họ phát sinh xung đột với người của Cửu Thiên Thánh Địa, cũng sẽ không gây ra bất cứ chuyện gì khiến Chúa thượng khó xử.

Lệ Dung hứa.

- Cũng chẳng cần phải cố sức thế đâu, với ta mà nói, các ngươi là người của ta, người ở Cửu Thiên Thánh Địa cũng vậy, chén nước này ta sẽ giữ cho thật vững.

- Đa tạ Chúa thượng.

Lệ Dung cảm kích.

Dương Khai chưa từng có bất cứ thành kiến gì với họ vì mình xuất thân là con người. Lệ Dung thầm cảm thấy tộc Cổ Ma đã quy thuận về một chủ nhân tốt.

Lại trở về mơi dừng chân của tộc Cổ Ma, Dương Khai thông báo việc nửa tháng sau mới có thể tiếp nhận Cửu Thiên Thánh Địa cho mấy vị thống lĩnh, để họ sắp xếp cho tộc nhân tạm nán lại đây nửa tháng, đợi đến thời hạn thì chuẩn bị vào Cửu phong.

Chư vị thống lĩnh nhận lệnh, lần lượt đi thực hiện.

Sống ở đây nửa tháng cũng chẳng thành vấn đề, tộc Cổ Ma mới vừa trở lại nhân gian không lâu, bất cứ nơi nào họ cũng đều thấy mới mẻ và tò mò, vừa hay mượn cơ hội này làm quen môi trường xung quanh luôn một thể.

Dù sao thì sau này có thể sẽ sống lâu dài trong Cửu phong.

Tộc nhân Cổ Ma được phái ra ngoài theo nhiều nhóm, tìm hiểu tình hình xung quanh.

Những người ở lại bắt đầu dựng nhà, kiếm thức ăn, bận đến tối mắt tối mũi.

Một bầu không khí bừng bừng sức sống.

Một hồi tiếng bước chân khe khẽ vọng lại từ một phía, Dương Khai đang ngồi dưới bóng râm nhìn lên, thấy Vu Kiếp thân trùm hắc bào sải bước đi về phía này.

Đến gần, Vu Kiếp khẽ gật đầu:

- Thánh chủ đại nhân!

- Đệ tử U Minh Tông các ngươi đâu rồi?

Dương Khai hỏi, vừa rồi hình như hắn không nhìn thấy người của U Minh Tông.

- Ta đã bảo phó tông chủ đưa họ về trước rồi. Ừm, lát nữa họ sẽ mang chút vật tư đến đây.

- Vất vả rồi.

- Thánh chủ đại nhân khách khí quá.

Vu Kiếp cười.

- Sau này chúng ta đã là láng giềng rồi, chuyện nhỏ nhặt thế này không đáng kể.

Dừng một chút, Vu Kiếp lại hỏi:

- Thánh chủ đại nhân chuẩn bị xử lý chuyện Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện như thế nào đây?

- Ngươi nghĩ sao?

Dương Khai hỏi ngược lại.

Vu Kiếp trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói:

- Bọn người Trương Ngạo, Tào Quản đã chết ở Tuyết Sơn, cường nhân Siêu Phàm Cảnh, Nhập Thánh Cảnh của hai thế lực này bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng môn hạ chúng vẫn còn vài đệ tử, mỗi một tông môn nhân số đều không ít, tầm ba đến bốn nghìn người. Ba bốn nghìn người này không có bao nhiêu là cao thủ, nhưng đều là căn cơ của tông môn.

- Giết hết...

Vu Kiếp giật thót tim, mặt trắng bệch.

Dương Khai cười rồi nói tiếp:

- Cũng chẳng khả quan, nếu đuổi đi thì không ổn. Khó đảm bảo chúng sẽ không lai vãng, phá hoại ở quanh đây.

- Thánh chủ đại nhân nói phải.

Vu Kiếp gật đầu đồng ý.

- Hơn nữa, hiện tại chắc chắn chúng vẫn chưa biết việc bọn Trương Ngạo, Tào Quản đã vong mạng. Nếu chúng mà biết, tất sẽ sinh nội loạn. Đến lúc đó, cục diện sẽ vô cùng rối rắm, không cách nào ổn định được.

- Nói rõ ý của ngươi ra đi!

Dương Khai nhìn lão.

- Ý của tại hạ là thu nạp! Hai tông môn, nhiều đệ tử đến vậy, trong đó hẳn sẽ có vài người tư chất xuất sắc, tương lai có thể trở thành cao thủ một phương, nếu bồi dưỡng, cũng có thể làm trụ cột vững vàng cho ta.

- Thu nạp... thì cũng được. Việc này ngươi tự quyết đi.

Dương Khai phất tay.

Vu Kiếp ngạc nhiên:

- Thánh chủ đại nhân không ra mặt sao?

- Ta không có hứng thú với bọn người đó, vả lại hiện giờ ta đang gánh cả một đám Ma tộc nhân trên vai, cũng không tiện ra mặt.

Dương Khai cười ha hả, nói đầy ngụ ý:

- Vu tông chủ có thể nhân cơ hội này, khuếch trương sức mạnh của U Minh Tông đấy. Ai không thu nạp được thì đuổi đi! Phá Huyền Phủ, Chiến Hồn Điện cũng là những thế lực rất khá, nộ bộ nhất định là có không ít của dự trữ.

Vu Kiếp khẽ động thàn sắc, ngẫm một lúc liền hưng phấn chắp tay:

- Đa tạ Thánh chủ đại nhân đã tác thành!

Ba thế lực lân cận Cửu Thiên Thánh Địa, xưa nay luôn tồn tại dựa vào Cửu Thiên Thánh Địa, trong đó Phá Huyền Phủ là sức mạnh hùng hậu nhất, Trương Ngạo cũng có tu vi những Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, tiếp đó là Chiến Hồn Điện, còn U Minh Tông đứng cuối cùng.

Nay Vu Kiếp có được cơ hội nghìn năm có một như vậy, sao có thể không hưng phấn?

Trong hai tông môn này đã không còn cường nhân có thể đối kháng với lão nữa, thân là chủ nhân một tông môn, nếu đến việc này mà còn không làm được, thì thật uổng phí cho lão đã tu luyện đến Nhập Thánh Cảnh.

Vu Kiếp như đã nhìn thấy cảnh U Minh Tông của mình thu nạp được những của ngon béo bỏ từ hai thế lực kia và lớn mạnh lên.

Hưng phấn có thừa, lại có phần bùi ngùi thổn thức.

Nếu không phải Trương Ngạo và Tào Quản tự tạo nghiệt, làm gì có lúc cho Vu Kiếp lão ra mặt? Lão thầm nhủ theo phe Dương Khai quả nhiên tiền đồ rộng mở, đấy là mới chưa được bao lâu, hơn nữa lão còn chưa góp được mấy phần sức lực, đã có một cơ hội to lớn thế này bày ngay trước mắt rồi.

Kích động, Vu Kiếp liền tỏ ý muốn lập tức về tông môn lo liệu việc này, thuận tiện mời Dương Khai theo lão tới U Minh Tông hàn huyên vài ngày.

Dù gì thì phải đợi ở đây cả nửa tháng, lão ắt phải mượn cơ hội này để thắt chặt quan hệ với Dương Khai.

Dương Khai khéo léo từ chối lời mời của lão.

- U Minh Tông các ngươi cách nơi này cũng mấy trăm dặm, đợi khi nào ta muốn đi rồi hẵng nói vậy, bây giờ thì thôi khỏi đi.

Dương Khai nhìn các tộc nhân Cổ Ma đang bận rộn xung quanh, cảm thấy hiện giờ rời đi không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Vu Kiếp cũng không cố ép, cáo lỗi một tiếng rồi rời đi.

Một ngày sau.

Đệ tử U Minh Tông quay lại, mang theo một lượng lớn vật dụng sinh hoạt, đủ để hơn một nghìn người sống tại đây trong nửa tháng.

Đám người Lệ Dung tỏ ra rất vừa lòng với Vu Kiếp.

Từng túp lều mọc lên giữa khu rừng, các tộc nhân Cổ Ma tụm ba tụm bảy sống trong đó với lòng đầy hiếu kỳ, ngày nào cũng đều bận rộn vô cùng.

Trong túp lều lớn nhất, Dương Khai ngồi khoanh chân trên tấm thảm nhung dày, tâm thần chìm vào thức hải, bắt đầu luyện hóa năng lượng thần hồn thuộc về Trương Ngạo.

Hai tháng trước, sau khi Trương Ngạo chết, Diệt Thế Ma Nhãn đã hút lấy năng lượng thần hồn của lão, Dương Khai đã đưa nó vào một góc đặc biệt.

Dương Khai chủ yếu muốn lục lọi ký ức của lão, xem thử chuyện về bí mật Tinh Không lão nói trước khi chết.

Không sử dụng Diệt Thế Ma Nhãn thanh tẩy năng lượng này, Dương Khai chỉ dùng tâm thần lôi kéo nó một cách cẩn trọng, khám phá từng chút một.

Một người sau khi chết, sẽ để lại năng lượng thần hồn chứa mọi việc từng trải trong cuộc đời và tất cả mọi xúc cảm của người này. Nếu bỏ mặc, chẳng bao lâu nó sẽ tan biến khỏi thế gian này.

Đương nhiên, cũng có những cường nhân thần hồn rất vững chắc, có thể duy trì được một thời gian dài, đến khi tìm được thân xác thích hợp sẽ đoạt xác.

Năng lượng thần hồn như vậy vừa phức tạp vừa nguy hiểm. Kể cả cao thủ chuyên tu luyện lực thần thức, cũng không dám dại dột dòm ngó suy nghĩ của người khác. Vì một khi bất cẩn, sẽ ảnh hưởng đến bản tính và ký ức của chính mình, chưa biết chừng, đến tư duy cũng sẽ bị rối loạn.

Dương Khai có lửa thần thức mới dám làm vậy.

Hắn cũng không thể không cẩn thận, trong lúc dò la, không để ký ức và tư duy của Trương Ngạo ảnh hưởng đến mình, một khi phát hiện có dấu hiệu như vậy, liền lập tức bóp chết nguy cơ ngay.

Từng cảnh tượng lướt qua trước mắt Dương Khai, tất cả đều là những sự việc mà Trương Ngạo đã trải qua lúc sinh tiền.

Những cảnh tượng này đứt quãng, không nối tiếp, Dương Khai chỉ xem như cưỡi ngựa xem qua, không quan tâm lắm.

Lực thần thức tiêu hao rất nhanh, cơ hồ cứ hai canh giờ, Dương Khai phải nghỉ ngơi một lúc.

Đợi đến khi khôi phục hoàn toàn rồi tiếp tục điều tra.

Mãi năm ngày sau, Dương Khai mới xem được một cảnh có liên quan tới bí mật Tinh Không từ khí ức tán loạn và vô dụng đó.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy một khu rừng đá lởm chởm, từng cây thạch trụ đứng sừng sững trên mặt đất phủ đầy cỏ xanh, Trương Ngạo ở đó, nhặt được không ít kỳ thạch.

Huyết Tinh thạch đó cũng do lão phát hiện ở nơi này mà ra.

Trong tầm mắt, Trương Ngạo như đã sử dụng chiêu thức gì đó, một thông đạo hư không thình lình mở ra, chần chừ một lúc lâu, Trương Ngạo mới chui vào trong.

Ngay sau đó, lão đã có mặt giữa Tinh Không rộng lớn, xung quanh sao trời lốm đóm, lực hư không khủng khiếp ép vào người, khiến Dương Khai cũng có cảm giác y như vậy.

Đến khi hắn định xem kỹ hơn, thì cảnh tượng này lại đứt quãng một cách khó hiểu.

Ý thức của hắn đã trở về, Dương Khai thở dài, tuy chưa thể biết được khu rừng đó rốt cuộc ở đâu, nhưng hẳn là ở trong Phá Huyền Phủ, chỉ cần dò la một phen là rõ hết.

Thần niệm khẽ động, Diệt Thế Ma Nhãn mở to, một tia kim quang bắn xuống, năng lượng thần hồn của Trương Ngạo bị thanh tẩy hoàn toàn.
Advertisement
';
Advertisement