Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thánh Chủ Uyển, Dương Khai cảm thụ động tĩnh hoa văn bên trong bí bảo con thoi, tìm hiểu cách sử dụng.

Bí bảo này cũng không rõ có chỗ nào cổ quái, chẳng những luyện hóa vào cơ thể vô cùng khó mà để nó sinh ra cộng hưởng với mình cũng rất mất thời gian.

Từ khi thu nó vào trong cơ thể, dùng chân nguyên và thần thức ôn dưỡng, ước chừng cũng đã bốn tháng rồi, nhưng vẫn không có chút động tĩnh.

Bên trong bí bảo này đã có khí tức của Dương Khai, nhưng vẫn không thể sinh ra cộng hưởng với hắn, khiến Dương Khai vô kế khả thi.

Bên ngoài vang lên một chút động tĩnh nhỏ, một lát sau giọng Từ Hối truyền tới:

- Thánh chủ, thuộc hạ có việc xin cầu kiến!

- Vào đi!

Dương Khai gọi.

Theo sau tiếng bước chân, Từ Hối liền đi vào trong sương phòng, thần sắc cổ quái, chắp quyền nói:

- Thánh chủ, có người đến cầu Thánh địa luyện chế đan dược...

- Ồ?

Dương Khai phấn chấn, quát khẽ:

- Cuối cùng cũng tới rồi?

- Vâng... Cuối cùng cũng tới rồi.

Từ Hối cười gượng.

Từ ngày Dương Khai bảo các vị trưởng lão lợi dụng quan hệ để truyền tin đến nay đã một tháng rồi, trong một tháng qua, người đến cầu luyện đan hôm nay chính là người đầu tiên.

Chủ yếu là do Cửu Thiên Thánh Địa tuy vang danh thiên hạ, nhưng chưa bao giờ có luyện đan sư Thánh cấp, nên tin tức truyền ra ngoài không có mấy người tin. Còn chưa nói đến việc trong tin mà đám người Từ Hối truyền ra, đến Thánh cấp trung phẩm đan cũng có thể luyện chế.

Điều này cũng có nghĩa trong Cửu Thiên Thánh địa có một vị luyện đan sư Thánh cấp trung phẩm!

Luyện đan sư Thánh cấp trung phẩm trong thiên hạ vô cùng ít ỏi, số lượng chỉ có thể đếm đêm đầu ngón tay, danh xưng của những người này cũng đã quá quen thuộc, không có chút quan hệ nào với Cửu Thiên Thánh Địa.

Thế nhân cũng không quá tin việc nơi này có người có thể luyện chế ra đan dược như vậy.

Chờ đợi ròng rã một tháng trời mới chỉ có một người này đến mà thôi.

- Người đó ở đâu?

Dương Khai xoa tay, vô cùng hăng hái.

- Đã thu xếp vào Khách Điện rồi.

Từ Hối vội vàng đáp.

- Ừ, vụ làm ăn đầu tiên, ta tự đi xem.

Dương Khai nói xong liền đi ra ngoài cùng Từ Hối, bay về hướng ngọn núi nơi Khách Điện tọa lạc.

- Người đó có nói phải luyện chế đan dược gì không?

Trong lúc bay, Dương Khai dò hỏi.

- Linh cấp thượng phẩm, Ngưng Hồn đan...

- Chỉ là Linh cấp thượng phẩm?

Dương Khai ngạc nhiên, hắn nghĩ người đến đây xin luyện đan tối thiểu sẽ phải luyện chế Thánh cấp đan, không ngờ chỉ là Linh cấp thượng phẩm đan mà thôi.

Điều này làm hắn có chút thất vọng.

Tuy nhiên ngẫm lại cũng phải, hiện giờ thanh danh còn chưa có, một người đến cũng là tốt lắm rồi. Dương Khai bèn phấn chấn chuẩn bị dùng trạng thái tốt nhất để đón tiếp vị khách đầu tiên của Thánh địa.

Một tháng trước, sau khi hắn biết được quẫn cảnh của Thánh địa, trong đầu liền nảy ra ý tưởng này.

Nếu hành sự thỏa đáng, chẳng những có thể giảm bớt khó khăn trước mắt của Thánh địa, mà còn có thể quét sạch phong thái mơ hồ của Thánh địa hiện tại, lấy lại thanh uy.

Quan trọng nhất chính là hắn có thể thông qua việc giúp người khác luyện chế đan dược để thăng cấp thuật luyện đan của mình.

Đây mới chính là điều hắn mong muốn nhất.

Dược liệu Thánh cấp thực sự rất khó tìm, chỉ dựa vào mình hắn, muốn nâng cao thuật luyện đan thì không biết phải tìm đến ngày tháng năm nào.

Nhưng võ giả trong thiên hạ này đại đa số đều có thói quen thu thập dược liệu, lợi dụng bọn họ thu thập dược liệu đến luyện đan vẫn là cách tốt để nâng cao thuật luyện đan của mình.

Từ khi học thuật luyện đan tới nay, ngoại trừ lúc mới đầu thường thất bại, thì về sau Dương Khai chưa từng gặp thất bại, nên hắn mới dám ngông cuồng như vậy. Nếu luyện đan thất bại, bồi thường toàn bộ, dùng chính điều này để hấp dẫn võ giả cần luyện đan tìm đến Thánh địa.

- Ngưng Hồn đan...

Dương Khai đăm chiêu:

- Người này nhất định là có thân nhân hoặc bằng hữu bị hao tổn thần hồn.

- Thánh chủ có nghiên cứu về đan dược?

Từ Hối ngạc nhiên nhìn hắn, nghe được tên đan dược liền biết mục đích sử dụng, Từ Hối tự nhủ bản thân mình không làm được.

- Sơ sơ thôi.

Dương Khai cười hì hì.

Mấy chốc sau, hai người đã tới Khách Điện.

Trong Khách Điện, một người trung niên đang mặc áo màu xám ngồi thẳng thởm, bộ dạng như có chút cẩn trọng, không nhúc nhích.

Trong đại điện, có vài thị nữ đứng một bên.

Đã dâng trà cho y, nhưng y vẫn không uống, còn mặt ủ mày au, sự u ám phủ trên hai hàng mày, đong đầy lo lắng.

Thần niệm của Dương Khai đảo qua, phát hiện đối phương chỉ là võ giả Siêu Phàm nhất tầng cảnh, lập tức hiểu được vì sao người đó phải đến Thánh địa nhờ luyện đan rồi.

Công lực người này không cao là mấy, bên người cũng không mang theo bí bảo cao cấp gì, có vẻ là võ giả thuộc một tiểu gia tộc hoặc thế lực nhỏ.

Võ giả như vậy muốn thu thập đủ nguyên liệu cho một viên đan Linh cấp thượng phẩm, có lẽ đã trải qua không ít trở ngại và phiền toái, nhiều phần hơn là hao mòn sức lực.

Nếu tìm một vị luyện đan sư không đáng tin cậy để luyện chế, nhỡ thất bại sẽ phải đi tìm kiếm những dược liệu đó từ đầu.

Nhưng đến Cửu Thiên Thánh Địa lại khác, Từ Hối đã sớm đưa tin dù thất bại cũng có thể bồi thường toàn bộ, cho nên người này căn bản không cần lo lắng.

Điều kiện bồi thường toàn bộ sau khi thất bại mới là nguyên nhân chính đưa người này tới đây.

Nghe được động tĩnh, người này vội vàng dứng dậy, bứt rứt nhìn Dương Khai và Từ Hối, cười gượng chắp tay nói:

- Từ Hối đại trưởng lão, tại hạ xin hữu lễ.

- Ngồi đi, không cần khách khí.

Từ Hối cũng tỏ ra bình dị gần gũi, thân là cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh khi gặp võ giả Siêu Phàm Cảnh mà có được thái độ như vậy, thực sự khiến đối phương vừa mừng vừa lo.

Sắc mặt ửng đỏ, y kích động ngồi xuống, hồ nghi nhìn Dương Khai.

Từ Hối liền nói:

- Giới thiệu với huynh đài, vị này là người đứng đầu Thánh địa ta, Dương Khai!

Gã trung niên đó lại đứng dậy, lộ thần sắc khiếp sợ cùng ngưỡng mộ, kêu lên thất thanh:

- Hóa là là Dương Thánh chủ... ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

- Ác danh đúng không?

Dương Khai cười ha hả.

Thời gian trước, Thánh địa xảy ra không ít chuyện, bị đồn đại câu kết với Ma tộc và Yêu tộc, hơn nữa còn có người ác ý tung tin này, cho nên thanh danh Thánh địa hiện tại trong Nhân tộc cũng không được tốt là mấy, Thánh chủ cấu kết yêu tà, cam nguyện sa đọa như Dương Khai tất nhiên mọi người cũng biết.

Gã trung niên kia dường như không ngờ Dương Khai sẽ nói vậy, hơi sửng sốt lại cười mỉa nói:

- Không dám không dám...

- Không sao, ta biết bên ngoài lưu truyền lời đồn như thế nào... Ừm, hôm nay chúng ta hôm nay không nói mấy chuyện này, chỉ nói luyện đan! Bằng hữu xưng hô như thế nào đây?

- Tại hạ Lã Thanh Kính!

- Nghe nói ngươi muốn luyện chế Ngưng Hồn đan, dược liệu mang đến đủ không?

- Đã mang đến.

Lã Thanh Kính vội vàng đáp, vừa nói vừa cầm một bao nải đặt lên bàn.

Thấy thế Dương Khai càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, người này quả thực không phải giàu có gì cho cam.

Bởi vì đến một cái túi Càn Khôn cũng không có, dược liệu lại dùng một bao nải mang tới.

Dương Khai ra hiệu, Từ Hối liền nhận lấy, đưa tới trước mặt Dương Khai.

Mở túi ra cẩn thận kiểm tra dược liệu trong túi, Dương Khai khẽ gật đầu:

- Dược liệu bảo quản không tệ, dược hiệu vẫn chưa bị hao mòn nhiều, có thể luyện đan được, đủ thấy ngươi lo nghĩ thế nào. Nhưng lần sau đừng bỏ lung tung như vậy nữa, ít nhất thì cũng phải chuẩn bị một ít dụng cụ chuyên biệt để đựng dược liệu.

Lã Thanh Kính cười ngượng ngùng:

- Dương thánh chủ nói rất đúng, lần sau Lã mỗ nhất định sẽ chú ý.

- Có điều những dược liệu này còn thiếu một thứ...

Dương Khai cười nhạt:

- Không có Ngưng Thần thảo, chỉ dựa vào những nguyên liệu này thì xác xuất thành công sẽ giảm đi rất nhiều, nhiều nhất chỉ có ba phần thành đan.

- Hả?

Lã Thanh Kính thất sắc, vẻ mặt mơ hồ:

- Không phải chứ?

- Người cho ngươi biết thành phần dược liệu đó chắc chắn trình độ luyện đan chẳng ra gì.

Dương Khai nói thẳng thừng.

Lã Thanh Kính gật đầu:

- Là một vị luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm nói cho ta...

- Khó trách, dùng những nguyên liệu này luyện chế, cho dù là có may mắn thành đan, nhưng chỉ e dược hiệu phát huy được không cứu được người thân hoặc bằng hữu của ngươi đâu.

- Làm sao Dương Thánh chủ biết được?

Lã Thanh Kính bị Dương Khai làm cho giật mình, người run rẩy.

- Đan dược này vốn có tác dụng ngưng tụ thần hồn bị li tán.

Dương Khai khẽ mỉm cười.

- Người quen đan dược có thể biết được, vị thân nhân hoặc bằng hữu đó của ngươi có phải bị thương nặng trong lúc chiến đấu, hôn mê bất tỉnh không?

Lã Thanh Kính khâm phục ra mặt, gật đầu nói:

- Dương Thánh chủ nói rất đúng... Thực không dám giấu diếm, người bị thương nặng đó chính là con trai ta... Từ sau khi bị hôn mê tới nay đã nửa năm rồi, Lã mỗ thu thập dược liệu, mãi đến cách đây đây vài ngày, khó khăn lắm mới thu thập đủ, đang muốn tìm một vị luyện đan sư giúp luyện chế thì nghe được tin tức của Cửu Thiên Thánh Địa, liền chạy tới đây.

- Ừ, nếu ngươi đi tìm luyện đan sư khác, không nói trước có thể thành hay không, người đó nhất định sẽ bảo ngươi đi tìm Ngưng Hồn thảo cho xem.

Lã Thanh Kính lập tức căng thẳng nhìn Dương Khai, sợ hắn cũng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Đây cũng là chuyện đương nhiên.

Luyện đan sư chỉ phụ trách luyện đan, việc tìm kiếm dược liệu đều do võ giả tự làm.

- Ngưng Hồn thảo trong Thánh địa ta có, không cần ngươi phải đi tìm nữa.

Nghe vậy Lã Thanh Kính vui mừng quá đỗi:

- Đa tạ Dương Thánh chủ, đa tạ Dương Thánh chủ!

- Việc nhỏ thôi, vậy ngươi đợi ở đây một lát, ta sai người giúp ngươi luyện chế, nếu không có gì thay đổi, chỉ cần nửa canh giờ tới một canh giờ là được rồi.

Dương Khai dặn dò một tiếng, cầm những dược liệu đó rời khỏi Khách điện.

Trong đại điện chỉ còn lại Lã Thanh Kính và Từ Hối, và vài thị nữ im lặng đứng bên cạnh.

Từ Hối vẻ mặt hồ nghi.

Tuy lão không hiểu về luyện đan, cũng chưa bao giờ đề cập đến lĩnh vựa này, nhưng cũng biết luyện chế một viên đan Linh cấp thượng phẩm vất vả và khó khăn như thế nào.

Nửa canh giờ tới một canh giờ mà có thể luyện chế được sao?

Thánh chủ tìm đâu ra luyện đan sư lợi hại như vậy? Hơn nữa Thánh chủ nói vô cùng tự tin, không chút lo lắng sẽ thất bại, vị luyện đan sư đó thực sự có thể thành công không?

Từ Hối nghĩ mãi cũng không hiểu.

Lã Thanh Kính lo âu chờ đợi, ngồi ở trên ghế như ngồi trên chảo lửa, muốn đứng lên đi lại một chút để giảm bớt nỗi lo lắng nội tâm, lại không dám quá mức tùy ý trước mặt Từ Hối, bức bối vô cùng.

Thấy y như vậy, Từ Hối cười cười:

- Đừng căng thẳng thế, Thánh địa ta đưa ra tin tức như vậy, dù là luyện chế thất bại cũng sẽ bồi thường toàn bộ cho ngươi, ngươi có thể đi tìm luyện đan sư khác nhờ luyện chế, Thánh địa ta sẽ không lừa lấy mấy những dược liệu đó của ngươi đâu.
Advertisement
';
Advertisement