Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Khu rừng Thú Hải, Dương Khai lần thứ hai tới đây.

Thái Điệp không nói lời nào, bay trước dẫn đường, đôi cánh bảy màu vỗ nhanh như chớp.

Dương Khai theo sát phía sau nàng, không nhanh cũng không chậm, chẳng hề mệt mỏi một chút nào.

Điều này làm cho Thái Điệp không khỏi có chút kinh ngạc. Nàng là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, vì chiếu cố võ giả Siêu Phàm Cảnh như Dương Khai mà đã cố ý giảm tốc độ xuống không ít.

Nhưng khi thấy được Dương Khai không mấy mất sức cũng có thể đuổi kịp, nàng dần tăng tốc độ, hòng sớm tới Lôi Mộc Phủ, không để Đại tôn đợi lâu.

Cho tới giờ khắc này, dường như nàng đã thi triển toàn lực, Dương Khai vẫn có thể theo kịp.

Thái điệp kinh hãi, có điều bản tính lạnh lùng, thần sắc vẫn không đổi, chỉ tập trung vào dẫn đường.

“Tiểu tử này... thật cổ quái!”

Thái Điệp thầm nghĩ, Siêu Phàm tam tầng cảnh bình thường căn bản không có khả năng theo được tốc độ của mình, nhưng hắn lại làm được.

Chẳng trách hắn có thể trở thành Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, lại có thể thu phục được nhiều cường nhân Ma tộc như vậy.

Vốn cứ nghĩ hắn may mắn, nhưng đến lúc này Thái Điệp mới phát hiện tên tiểu tử này quả thực cũng có chút thực lực.

Một đường bay vùn vụt.

Dương Khai nhíu mày, không ngừng quan sát bốn phía.

Động tác của hắn tất nhiên không qua mắt được Lệ Dung, Lệ Dung lặng lẽ dùng thần niệm truyền tin tức:

- Chúa thượng, có phải đã phát hiện ra điều gì khả nghi không?

- Ừ.

Dương Khai đáp.

- Khí tức nơi này có chút cổ quái.

- Nếu như gặp nguy hiểm, chúng ta thôi đừng đi nữa.

Lệ Dung không khỏi căng thẳng.

Dương Khai bật cười nói:

- Không phải khí tức nguy hiểm, ta chỉ cảm thấy lần này đến đây hơi khác lần trước, nhưng cụ thể khác thế nào ta lại không nói ra được...

Trong không khí quả thực có một loại khí tức khiến Dương Khai cực kỳ lưu tâm, nhưng nếu muốn truy cứu thì cũng không biết bắt đầu từ đâu.

- Đừng lo lắng quá, Đại Tôn cũng không tệ, là một người đáng tin tưởng, sự thay đổi của nơi này có lẽ cũng có liên quan tới việc y tìm ta, đến đó sẽ biết.

- Vâng.

Lệ Dung không nhiều lời thêm, nhưng vẫn dặn dò:

- Nếu thật sự có nguy hiểm gì, Chúa thượng nhất định không được rời khỏi thuộc hạ quá xa.

- Ừ ừ ừ!

Dương Khai đáp liên hồi.

Hiện giờ hắn thần thông đầy mình, có thể xé rách không gian, có thể bay trên trời, có phong Lôi Vũ Dực, có bí bảo cao cấp, còn có thể hóa thân thành rồng, còn có thể thi triển Ma Thần Biến, người thường muốn làm gì hắn thực sự là rất khó. Ngoại trừ xảy ra việc gì ngoài dự liệu, phủ đầu khiến hắn mất đi khả năng hành động, nếu không cho dù đứng giữa thiên quân vạn mã, Dương Khai cũng có tự tin sẽ trốn thoát được.

Hắn không hề để tâm những dặn dò của Lệ Dung.

Phi hành chưa tới hai ba ngày đã tới Lôi Mộc Phủ cao vút trong mây.

Đến đây, Dương Khai phát hiện vô số cường nhân Yêu tộc hội tụ về đây, không nằm thì cũng bò, vây kín nơi này đến vài vòng. Cũng không ít cường nhân biến hình đứng trên cành cây nhắm mắt dưỡng thần.

- Đây là Lôi Mộc Phủ?

Lệ Dung kinh ngạc nhìn cây cổ thụ lớn trước mặt, đôi mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.

Cũng giống như Dương Khai lần đầu tới nơi này cũng bị cây cổ thụ này làm cho chấn động.

Sinh trưởng tới mức như vậy, cây cổ thụ này tuổi có khi tuổi đã cả vạn năm, thậm chí có thể còn lâu hơn.

Trong cây cổ thụ ẩn chứa nhiều tinh hoa lôi điện, lấp lóe từng đốm hồ quang, vô cùng tinh thuần. Mấy nường nhân đứng trên cành cây không bị ảnh hưởng chút nào, hướng ánh mắt cả về phía Dương Khai và Lệ Dung.

Rồi nhẹ nhàng gật đầu tỏ thiện ý.

Lần trước lúc Dương Khai tới đây, giải quyết xong vấn đề nan giải là Hóa Sinh Trì thì được tất cả bọn họ công nhận.

- Đi theo ta.

Thái Điệp mở rộng cánh, bay lên trên.

Dương Khai và Lệ Dung vội vàng đuổi theo.

Trong ngôi nhà cây nằm sừng sững giữa mây, Dương Khai gặp Đại tôn.

Lần gặp gỡ trước đó cũng là trong ngôi nhà này.

Đại tôn nhếch miệng cười, hoan nghênh Dương Khai, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.

Trước bàn nhỏ, Dương Khai và Đại tôn ngồi đối diện, Thái Điệp và Lệ Dung mỗi người đứng sau một người.

- Lần này đến không mang vật tư tu luyện cho Yêu tộc ta à?

Đại tôn tươi cười hỏi.

- Mạch khoáng tinh thạch suýt nữa đã bị ngươi khai thác cạn kiệt rồi, các ngươi tạm thời không cần đến những thứ này chứ?

Dương Khai lườm y, Yêu tộc tác oai tác quái trong Thánh địa hai ba năm, khai thác mạch khoáng đó không chút kiêng nể, không khác gì tát ao bắt cá.

Điều này làm Dương Khai rất tức tối, có cảm giác như tự vác đá ghè chân mình.

- Tạm thời không cần không có nghĩa là sau này sẽ không cần. Vật tư như tinh thạch đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi. Yêu tộc ta cũng không có mạch khoáng gì, không so sánh được với lãnh địa loài người các ngươi mà.

Đại tôn chậm rãi lắc đầu.

- Hơn nữa ta còn nghe nói Thánh địa các ngươi thời gian gần đây cũng phát tài rồi, tinh thạch nhiều đến mức dùng không hết!

- Điều này ngươi cũng dò la được.

Dương Khai á khẩu.

- Đó là do từng viên đan dược ta luyện chế ra... Thôi, lần sau tới ta sẽ mang cho các ngươi ít tinh thạch và đan dược.

- Được, ta đây kính đợi hồi âm vậy.

Đại tôn mắt sáng ngời, cảm thấy Dương Khai coi như cũng thành thật, giao hảo đúng là không thiệt gì.

- Lần này Đại tôn tìm ta tới đây là có chuyện gì?

Dương Khai thần sắc nghiêm túc, trầm giọng hỏi.

- Đúng là có việc.

Đại tôn ngưng trọng sắc mặt, trầm ngâm một lúc, dường như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, hồi lâu mới tiếp:

- Tiểu tử ngươi có từng nghe nói đến thông đạo hư không chưa?

Dương Khai tối mặt:

- Đại tôn đùa với ta đấy à.

Khóe miệng Đại tôn hơi co giật, cười khan nói:

- Hỏi thừa rồi, vậy ngươi đã tận mắt trông thấy chưa?

Dương Khai khẽ gật đầu. Tuy không biết người khác như thế nào nhưng Dương Khai cảm thấy mình đã nhiều lần nhìn thấy thông đạo hư không.

- Vậy thì dễ giải thích rồi.

Đại tôn gật đầu, tiếp tục nói:

- Một thời gian trước, rừng Thú Hải ta đã xảy ra một chuyện quái dị, có chút liên quan tới thông đạo hư không!

Dương Khai nhìn thẳng vào Đại tôn, cũng không định nói chen vào.

- Ở một nơi cách Lôi Mộc Phủ ba đến năm ngày đường bỗng nhiên xuất hiện một lối vào thông đạo hư không cực kỳ bất ổn! Nói ra thì, ta cũng từng nhìn thấy thông đạo hư không, khi còn trẻ ngao du bên ngoài đã từng đặt chân vào một Tiểu Huyền Giới. Nhưng thông đạo hư không xuất hiện ở Thú Hải không hề giống với thứ trước kia ta từng thấy...

- Không giống như thế nào?

Dương Khai hỏi.

- Rất lớn, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác rất quỷ dị.

Đại Tôn thần sắc nặng nề, trang nghiêm nói:

- Sự xuất hiện của nó làm thay đổi cả bầu không khí của Thú Hải, lúc ngươi tới đây không phát giác ra sao?

- Có nhận ra, chỉ là không biết vì sao.

- Cũng chính là vì nó!

Đại tôn gật đầu nói tiếp:

- Nói ra thì, lối vào thông đạo hư không bình thường đều cực kỳ kín, rất ít khi bị phát hiện, cho dù có được mở ra thì chẳng bao lâu sẽ tự khép lại. Nhưng lối vào thông đạo hư không này lại khác, nó đột ngột tự xuất hiện, tuy không ổn định nhưng cũng không có dấu hiệu muốn khép lại.

- Hả? Vậy thì thật là kì quái.

- Nơi đó biên giới giữa địa bàn của bổn toạ và của một vị Đại tôn khác, Liệt Địa Thần Ngưu, sau khi thông đạo hư không xuất hiện, chúng ta đã cùng nhau điều tra...

- Liệt Địa Thần Ngưu?

Dương Khai kêu lên một tiếng cổ quái.

- Sao? Ngươi biết y à?

Đại tôn hồ nghi hỏi.

Dương Khai lắc đầu:

- Không biết, có điều ta từng học một chiêu võ kỹ có liên quan tới y.

Nói xong hắn đẩy tay một cái, Thú Hồn Kỹ đã từ lâu chưa dùng đến lập tức thi triển ra.

Theo sau tiếng hổ gầm trâu rống, hổ ấn và ngưu ấn toàn thân tỏa kim quang, uy phong lẫm liệt thình lình xuất hiện.

Gian phòng lập tức nóng kinh người.

Hai thú hồn ngưng kết hoàn toàn từ chân nguyên tinh thuần, dường như còn có linh trí rõ rệt, tròng mắt chuyển động vô cùng sống động.

Đại tôn giật thót mình, vội vàng phất tay bố trí lực lượng bao phủ xung quanh căn nhà, phòng cho cây cổ thụ này không bị đốt cháy.

- Hám Thiên Bạch Hổ, Liệt Địa Thần Ngưu?

Thái Điệp thốt lên kinh ngạc, cùng Đại Tôn sững sờ nhìn Dương Khai.

- Thú Hồn Kỹ đã tu luyện từ cách đây rất lâu rồi.

Dương Khai giải thích.

- Đây không phải là Thú Hồn Kỹ đơn giản... nó thật sự có hồn!

Đại tôn khẽ quát một tiếng, đăm chiêu nói:

- Ngươi đã từng nhìn thấy di cốt của hai loại yêu thú này?

- Ừ. Hình như bọn chúng đã đại chiến một trận rồi cùng chết, chỉ để lại nội đan. Lúc ta hấp thụ sức mạnh trong nội đan đó thì nhìn thấy cảnh đại chiến của bọn chúng, từ đó tìm hiểu được chiêu võ kỹ này.

- Vậy thì đúng rồi.

Đại tôn gật đầu, thổn thức:

- Từ trước đến nay, Thú Hồn Kỹ thực sự có linh hồn đều hình thành bằng cách, sau khi yêu thú có sức mạnh cường đại chết, ý chí không tiêu tan, ngưng tụ thành tinh hoa, cuối cùng rơi vào tay con người. Xem ra hai di cốt ngươi từng gặp đều là tiền bối Yêu tộc ta, thật đáng tiếc... Hám Thiên Bạch Hổ, Liệt Địa Thần Ngưu trong Yêu tộc đều có huyết thống cao quý, ngang ngửa bổn tọa, có điều huyết thống càng cao quý số lượng càng ít, bộ tộc Bạch Hổ hình như đã diệt vong rồi, bộ tộc của lão Ngưu cũng chỉ còn lại mình y, phía bổn toạ cũng vậy.

Nghe Đại tôn nói xong, Dương Khai mới hiểu được điểm quý hiếm của chiêu Thú Hồn Kỹ này, bởi vì hắn chưa bao giờ thực sự vận dụng qua, cho tới bây giờ mới phát hiện, theo đà phát triển của công lực mình, sức sát thương của chiêu này cũng càng lớn.

- Không nói chuyện này, chúng ta nói chuyện chính.

Đại tôn buồn rầu một hồi bèn chỉnh lại sắc mặt nói:

- Thông đạo hư không đó xuất hiện quái dị, ta cùng các thủ hạ của lão Ngưu không biết nông sâu thế nào, bèn vào đó điều tra một phen, muốn tìm xem có cái gì tốt không, không ngờ lại tổn thất rất nhiều... Cuối cùng ta và lão Ngưu đều bị kinh động, liên thủ tiến vào, nhưng dù bọn ta liên kết lại cũng không phá giải được sự huyền bí của nơi đó.

- Rất khó khăn sao?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Khó đến mức không tưởng. Hơn nữa bọn ta phát hiện ở đó có rất nhiều văn tự cổ xưa, ngươi cũng biết đấy, Yêu tộc ta không có thứ như văn tự.

- Của Nhân tộc sao?

Đại tôn lắc đầu khẽ nói:

- Là Ma vân!

Dương Khai nhíu mày lại, Lệ Dung ở phía sau cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt hứng thú.

- Ta và lão Ngưu đều không đọc được, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giờ y đang ở trong đó trông coi, ta đi tìm viện binh.

- Cho nên mới gọi ta tới?

Dương Khai khẽ mỉm cười.

- Các ngươi không phải muốn tìm ta, là Lệ Dung mới phải?

- Tiểu tử thông minh, nơi đó sức mạnh quỷ dị, ngay cả ta và lão Ngưu đều phải vô cùng cẩn thận, ngươi có chút ít sức mạnh và tu vi thì có thể giúp được gì? Nhưng còn vị phu nhân sau lưng ngươi thì mới là mấu chốt giải quyết vấn đề.

Vừa nói, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lệ Dung.
Advertisement
';
Advertisement