Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vừa nghe vậy, Long Huy phấn chấn:

- Ý ngươi là thứ chúng cần tìm đã ở ngay trước mắt rồi?

- Không sai, hẳn là tối qua chúng đã đến đây, nhưng mãi vẫn không đi tiếp, rõ ràng là đã đến đích rồi.

Văn Phi Trần mỉm cười.

- Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta truy đuổi bấy lâu chẳng phải chính vì lúc này sao?

Long Huy lại nổi cơn sắc dục, thiên tài địa bảo gì đó chỉ là thứ yếu, hiện giờ y chỉ muốn được chiêm ngưỡng dung mạo của Hạ Ngưng Thường, cố nhịn nhiều ngày đến vậy, sao y có thể chịu nổi chứ?

Văn Phi Trần cười:

- Tuy là chúng đã đến nơi, nhưng hình như chưa đi tìm vật đó. Long thiếu gia cố nhẫn nhịn thêm chút, Văn mỗ bảo đảm sẽ không để nữ tử đó bay mất đâu.

Long Huy có hơi mất kiên nhẫn. Lần trước lúc ở tiểu trấn, Văn Phi Trần cũng nói vậy, rốt cuộc trong cả một chặng đường, tổn thất vô cùng nặng nề, giờ y lại nói vậy, Long Huy chợt có chút không vừa ý.

Nhưng lại không thể tỏ vẻ quá khẩn thiết, suy nghĩ một chút, Long Huy chỉ đành nói:

- Nhiều nhất chỉ đợi thêm hai ngày, nếu hai ngày sau chúng vẫn không có động tĩnh gì, chúng ta liền ra tay!

Văn Phi Trần bất đắc dĩ gật đầu, nhưng lại thở dài trong bụng, thầm chửi tên tiểu tử Long Huy này bùn nhão không dựng nên tường, trong đầu ngoài nữ nhân ra e chẳng còn gì khác. Người như vậy, sau này chắc chắn sẽ chẳng làm nên cơ sự gì.

Đêm đến gió nổi, dưới sơn cốc, Hạ Ngưng Thường đã hồi phục lại, cuối cùng cũng mở mắt ra. Mệt mỏi qua đi, rõ ràng là đã hồi phục hoàn toàn.

Nói một tiếng tạ ơn, nàng và Dương Khai hai người lấy một ít thức ăn ra bỏ bụng.

- Qua một lúc nữa là đến giờ Tý rồi, lúc đó trong sơn cốc sẽ tràn ngập âm khí, sư đệ đừng đi cách ta quá xa, cảnh giới của đệ không cao, nguyên khí nội thể có hạn, không đủ tiêu hao.

Hạ Ngưng Thường nghiêm nghị.

- Ừ.

Dương Khai gật đầu, tuy trong đan điền có mấy chục giọt Dương dịch dự trữ, căn bản không phải lo vấn đề tiêu cao, nhưng Dương Khai cũng không nói ra.

Hai người lại nói chuyện một lúc, trong sơn cốc đột nhiên xảy ra một vài biến cố.

Theo lẽ thường mà nói, sơn cốc trũng xuống mấy mươi trượng như thế này, bốn bề bị bao quanh bởi vách đá, đáng ra sẽ không có gió. Nhưng lúc này trong sơn cốc lại đột nhiên gào rít từng đợt gió lạnh, tiếng vù vù tựa như tiếng khóc nữ tử trong đêm khuya, khiến người nghe sởn cả tóc gáy, thất kinh hồn vía.

Cùng với trận gió lạnh bất ngờ, một cỗ khí lạnh bốc lên từ mặt đất, kích thích Chân Dương quyết của Dương Khai vận chuyển một cách không tự chủ.

Luồng khí lạnh này không giống như cái lạnh khi gió đông thổi, mà quỷ khí dày đặc, mang theo cảm giác lành lạnh thấm vào tâm cốt.

Chân Dương quyết nhanh chóng gia tốc, cuối cùng Dương Khai đã xua đi hết hàn ý trong tim.

- Sư đệ!

Hạ Ngưng Thường đột nhiên kéo Dương Khai lại gần, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội màu tím nắm trong tay.

Vừa dựa gần lại Hạ Ngưng Thường, Dương Khai chợt cảm giác hàn ý xung quanh đột nhiên biết mất, chỉ còn lại một cỗ ấm áp đang lưu động bên cạnh.

- Đứng cạnh ta, đừng cách quá xa, miếng ngọc bội này có thể chế ngự âm khí xâm ngập.

Hạ Ngưng Thường khẽ giải thích.

Dương Khai kinh ngạc nhìn miếng ngọc bội màu tím, phát hiện vật này cũng là một bí bảo. Sau khi được Hạ Ngưng Thường đặt trong tay, trút nguyên khí vào để thôi động, ngọc bội phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tiêu trừ hết âm khí ở xung quanh.

Dương Khai kinh hãi. Vòng xuyến trên cổ tay vị sư tỷ này là một bí bảo, ngọc bội vừa lấy ra cũng là một bí bảo, rốt cuộc thì nàng có bao nhiêu bí bảo đây?

- Đệ cứ nhìn ta làm gì vậy?

Hạ Ngưng Thường đỏ ửng mặt, giọng nói lí nhí.

Dương Khai sững sờ, lúc này mới phát giác ra có điều không ổn.

Vì phạm vi tác dụng của ngọc bội này không lớn, nên hai người như đứng dính vào nhau, cánh tay, bả vai, đều có thể cảm nhận rõ rệt thân nhiệt, hương thơm thoang thoảng mềm mại của đối phương.

Chắc chắn Hạ Ngưng Thường cũng cảm thấy vậy.

Trạng thái thân mật thế này khiến nàng khó chịu, ánh mắt dần trở nên ngượng ngùng, khắp vành tai, trên cổ đều ửng đỏ.

- Nguyên khí của đệ rất quý giá, không thể lãng phí ở nơi này, chỉ nên dùng lúc thu lấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ thôi.

Hạ Ngưng Thường cố kiếm cớ nói chuyện, lái sự chú ý sang chỗ khác, để không phải cảm thấy nhiệt độ truyền tới từ người Dương Khai, nhưng càng nghĩ vậy thì cảm giác lại càng rõ ràng.

- Hiện tại chỉ mới ở giai đoạn bắt đầu, đợi đến giờ Tý, cả sơn cốc này sẽ hội tụ một lượng âm khí dày đặc, sư đệ tuyệt đối đừng rời khỏi ta, nếu không hậu quả rất khó lường.

- Được!

Dương Khai gật đầu.

Hai người cũng không nói chuyện tiếp nữa, chỉ đứng sát bên nhau, âm thầm đợi đến giờ Tý.

Tim khẽ đập mạnh.

Có phần hỗn loạn.

Cơ thể Hạ Ngưng Thường càng lúc càng nóng. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác như lửa thiêu tâm can này, cả người ngứa ngáy khó chịu, muốn động đậy lại không dám, cố chịu đựng đến cuối cùng, toàn thân khẽ run rẩy.

Dương Khai phát giác ra sự ngượng ngùng của nàng, nhìn qua làn da như bị đông máu, nhíu mày nói:

- Hay là, đệ đi ra vậy?

Hắn vẫn tin rằng mình có thể chế ngự âm khí, dù gì Chân Dương quyết cũng là khắc tinh của âm khí, cho dù phải hao tổn, cũng sẽ không nhiều. Vị sư tỷ này cũng nhút nhát quá, Dương Khai thấy nàng khó chịu đến vậy, bản thân cũng cảm thấy khó chịu theo.

- Không cần đâu!

Hạ Ngưng Thường vội vã lắc đầu,

- Đệ đứng cạnh ta... là được rồi, tuyệt đối không được đi ra.

Nàng cứ khăng khăng như vậy, Dương Khai cũng đành chịu.

Ở một nơi khác, Huyết Chiến Bang đã nhận ra động tĩnh ở nơi này, chúng đang kéo toàn quân chạy đến.

Quan sát âm khí đang cuồn cuộn dưới đất, Văn Phi Trần đăm chiêu suy nghĩ.

Long Huy phấn chấn:

- Văn Đường chủ, bọn chúng đã xong chưa?

Chỉ cần Dương Khai và Hạ Ngưng Thường đạt được mục đích, vậy bọn chúng có thể không chút do dự mà ra tay.

Văn Phi Trần chưa vội trả lời, y vẫn đang tỉ mỉ quan sát mặt đất, thung lũng bên dưới chắc chắn có gì đó cổ quái, chỉ có điều kiến thức và kinh nghiệm của Văn Phi Trần không thể giúp y nhìn ra. Thấy Long Huy nóng ruột, Văn Phi Trần cũng đành nói:

- Xong hay chưa tạm thời chưa biết, nhưng hiện tượng lạ như thế này chỉ xảy ra khi có trọng bảo sắp xuất hiện, chi bằng chúng ta...

Văn Phi Trần còn chưa nói xong, đã bị Long Huy cắt lời:

- Không đợi nữa, nếu trọng bảo sắp xuất hiện, thì có đợi chúng hay không cũng thế. Văn Đường chủ, động thủ ngay bây giờ đi, xử lý xong bọn chúng rồi cướp bảo bối kia cũng chưa muộn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement