Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Theo động tác của Hạ Ngưng Thường, toàn bộ âm khí dày đặc trong sơn cốc đều đã có phản ứng, nhìn từ trên xuống giống như một nồi nước đang sôi. Dường như âm khí cũng có sinh mệnh, không ngừng sôi sục, ngọ nguậy trong sơn cốc. Cảnh tượng vô cùng kinh sợ.

- Không tốt!

Văn Phi Trần kêu lên sợ hãi, tuy y không biết rốt cuộc là Hạ Ngưng Thường đang làm gì, nhưng thân là cao thủ Chân Nguyên cảnh ngũ tầng, ít nhiều cũng có chút nhãn lực.

E là lúc trước nữ tử này đã bố trí trận pháp gì ở trong sơn cốc này, hiện tại đang thúc đẩy nó vận chuyển.

Nếu nàng khởi động trận pháp chưa biết này thật, chỉ sợ sự tình lần này sẽ có biến cố.

- Thêm chút sức! Khẩn trương phá quầng sáng kia cho ta!

Văn Phi Trần rống lên giận dữ, y phải bắt được Hạ Ngưng Thường trước khi đại trận kia khởi động thì mọi việc mới dừng lại.

- Các ngươi cũng lại đây, bằng không ta sẽ giết các ngươi ngay bây giờ!

Văn Phi Trần nhìn mấy tên tiểu tốt Phong Vũ Lâu quát mắng.

Đám người đó làm gì dám chần chừ. Trận chiến đấu kịch liệt như thế này, hoàn toàn không tới lượt bọn chúng, chúng cũng tự biết thân biết phận, đứng ở bên cạnh xem cuộc vui. Nhưng Văn Phi Trần vừa ra lệnh, bọn họ không thể không tham dự.

Lực công kích của những tên này rất yếu nhưng ít nhiều cũng có thể tiêu hao phòng ngự của quần sáng kia.

Một hàng mười hai người đều xuất ra hết sức lực, sống chết không ngừng tấn công quầng sáng hình bán nguyệt kia.

Trên quầng sáng liên tiếp xuất hiện từng lớp gợn sóng, nhìn như lung lay sắp đổ nhưng lại vẫn kiên quyết như lúc ban đầu.

Trong quầng sáng, Dương Khai lòng như lửa đốt. Hắn có tâm muốn hỗ trợ nhưng lại không làm gì được vì thực lực quá thấp, căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể bảo vệ Hạ Ngưng Thường bên người. Nếu chẳng may quầng sáng bị phá, cũng muốn tận một phần sức lực non nớt của mình.

Động tác của Hạ Ngưng Thường mỗi lúc một nhanh, hai bàn tay đã biến thành tàn ảnh. Trong sơn cốc, tiếng gió gào thét ngày càng mãnh liệt, nghe như tiếng gào khóc thảm thiết làm cho lòng người kinh hãi.

Sắc mặt ngưng trọng của Văn Phi Trần ẩn chứa một tia nhìn tham lam, y phát hiện mình còn đánh giá thấp cấp bậc của Phòng ngự bí bảo này. Đây ít nhất cũng là Thiên cấp thượng phẩm bí bảo, nếu không căn bản không có khả năng chống chọi trong thời gian dài như vậy mà không bị phá.

Thiên cấp thượng phẩm a, đủ để ngăn cản một kích toàn lực của cao thủ Thần Du cảnh. Có thứ này, chẳng khác nào thêm một cái mạng.

Thời gian ước chừng một nén nhang, trên quầng sáng kia đột nhiên xuất hiện một khe hở nho nhỏ.

Nương theo sự xuất hiện của khe hở ấy, sắc mặt Hạ Ngưng Thường cũng tái đi! Sử dụng Phòng ngự bí bảo này, nàng cũng hao đi một lượng nguyên khí lớn, bây giờ càng phải ra sức khai khởi bố trí lúc trước, nguyên khí trong cơ thể giống như hồng thủy trút xuống, hung mãnh tràn ra bên ngoài.

Nhìn thấy hy vọng, Văn Phi Trần vừa không ngừng thúc dục mọi người công kích, vừa sử dụng đại sát chiêu, nguyên khí trong người trở nên cuồn cuộn, nhìn như bình thản thong thả mà đẩy về phía trước một chưởng.

Một chưởng này đánh vào quầng sáng, toàn bộ quầng sáng lay động mạnh một chút, thân thể mềm mại của Hạ Ngưng Thường chấn động, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Răng rắc…. Rốt cục quầng sáng cũng xuất hiện những vết rạn hình mạng nhện.

- Ha ha ha!

Văn Phi Trần không ngừng cười to, y tin rằng chỉ cần toàn lực đánh ra một chưởng nữa, quầng sáng này sẽ hoàn toàn bị phá bỏ.

Nhưng còn không đợi y đánh ra chưởng tiếp theo, âm khí bên trong sơn cốc bất chợt lắng xuống, tiếng gào khóc bên tai trong nháy mắt cũng tan biến.

Đôi mắt đẹp long lanh như sao sáng của Hạ Ngưng Thường chớp động, miệng dịu dàng quát một tiếng:

- Phong!

Giờ khắc này, sự chuẩn bị của Hạ Ngưng Thường rốt cục cũng hoàn thành!

Rầm rầm… Phía trên thiên mạc đột nhiên xuất hiện một loạt âm thanh của xiềng xích bị vung vẩy, giống như nhạc khúc câu hồn.

Mọi người khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy rất nhiều sợi xiềng xích dài đến vài trượng, vừa thô vừa đen bay trong không trung. Những xiềng xích đó hoàn toàn là do âm khí dày đặc cấu thành, tản ra từng cỗ từng cỗ một, làm cho người ta rét lạnh kinh hãi.

Những xiềng xích âm khí đó lượn quanh trên đỉnh đầu đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu. Trong phút chốc, đột nhiên như có linh tính, đánh xuống phía dưới.

Văn Phi Trần sắc mặt đại biến, biết mình đúng là đã muộn một bước, vội vàng xuất chưởng đánh về phía quầng sáng.

Cùng lúc đó, thân hình Hạ Ngưng Thường khẽ run rẩy, tiếp tục dùng khí lực yếu ớt thôi động Thiên cấp bí bảo.

Chưởng phong này thẳng tắp như vậy, không bị bất cứ trở ngại nào lao về Hạ Ngưng Thường.

Trong thời khắc mấu chốt, Dương Khai luôn cảnh giác ở bên cạnh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội động thủ, kéo nàng ra trước khi chưởng phong kia đánh trúng Hạ Ngưng Thường. Nhưng Hạ Ngưng Thường vẫn bị chưởng phong quét sượt qua, thân thể mềm mại run lên, sắc mặt lạnh ngắt trắng bệch. Dương Khai ôm lấy nàng, không quay đầu lại vội vàng chạy đi.

Số lượng quân địch quá nhiều, thực lực quá mạnh, hắn không ngốc đến độ xung đột chính diện với bọn chúng.

Ngay khi Dương Khai đưa Hạ Ngưng Thường chạy trốn, những xiềng xích âm khí kia cuối cùng cũng quấn lên đám cao thủ Huyết Chiến Bang.

Tổng cộng có tất cả tám sợi xiềng xích, Văn Phi Trần bị Hạ Ngưng Thường đặc biệt chiếu cố, một mình đã bị ba sợi xiềng xích nhắm lấy, năm sợi còn lại đều hướng về đám cao thủ Huyết Chiến Bang.

Bị xiềng xích quấn quanh, sắc mặt mọi người hoảng hốt, cứ nghĩ là mình sẽ chết chắc. Nào ngờ sau khi những xiềng xích này quấn chặt lấy bọn chúng lại trực tiếp biến mất vào trong cơ thể, tám sợi xiềng xích biến mất không thấy tăm hơi.

Văn Phi Trần bỗng nhiên cảm thấy thực lực Chân Nguyên cảnh toàn thân bị một lực lượng vô hình áp chế lại, không kìm nổi kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Ba tên cao thủ Ly Hợp cảnh và tên đệ tử Khí Động cảnh có thực lực hơi cao cũng như vậy. Trong phút chốc, sắc mặt tái nhợt, không ngừng phun máu.

Tên đệ tử Khí Động cảnh cuối cùng, thực lực thấp hơn một chút, không ngờ trong nháy mắt đã không còn hơi thở, ngã xuống đất mất mạng!

- Sao lại thế này?

Long Huy giận tím mặt, vừa rồi y mắt thấy thế cục đang tốt, sắp phá vỡ được Thiên cấp bí bảo của đối phương, trong lòng đang nghĩ phải lăng nhục Hạ Ngưng Thường như nào mới có khoái cảm, thế mà trong nháy mắt, bên cạnh một người đã chết, năm người trọng thương, ngay cả Văn Phi Trần cũng lộ vẻ mặt uể oải!

Long Huy sao có thể không giận, vịt đã đến miệng rồi lại cứ thế mà bay đi!

- Long thiếu gia bớt giận!

Văn Phi Trần cố nén đau đớn đang xuyên vào tim, vận chuyển nguyên khí để loại trừ hàn khí, thanh âm suy yếu, mở miệng giải thích:

- Nữ tử kia chỉ sợ là trước đó đã có bố trí, lần này mượn uy lực trận pháp để đối phó với chúng ta. Chúng ta nhất thời không chú ý đã khiến ả thực hiện dễ dàng rồi.

- Rác rưởi, đều là một lũ rác rưởi!

Long Huy nổi trận lôi đình, chửi ầm lên,

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement