Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thân là giáo chủ của Tiêu Dao Thần Giáo, tất nhiên Ô Chính phải nhận ra Dương Khai. Dẫu sao thì trước đây lão và Trữ Dật của Thiên Mạc Phủ, còn cả Phương Nguyệt Bạch của Yên Tỏa Lâu đã từng truy đuổi người của tộc Cổ Ma đến tận bên ngoài Cửu Phong.

Lão cũng vô cùng căm ghét tên thanh niên câu kết với đám yêu tà này, thậm chí còn có phần đố kỵ.

Bởi vì hắn còn trẻ tuổi mà đã trở thành chủ nhân của thế lực lớn một phương, lại còn thu phục được nhiều cường nhân của Ma tộc nghe lời như vậy.

Lực lượng mà hắn nắm giữ trong tay đủ để khiến bất cứ kẻ nào đỏ mắt ghen tức.

Ô Chính không hiểu mình có chỗ nào không bằng hắn, tại sao chuyện tốt này lại không đến phiên mình.

- Ô Chính! Dương Khai nhếch miệng cười với lão, im lặng mà bí hiểm.

- Dương Thánh chủ... Lâu rồi không gặp. Ô Chính nhìn chung quanh, chau mày: - Không biết Dương Thánh chủ sao lại đến đây? Không biết có nhìn thấy Cừu Húc và Tú Lệ không? Ta vừa nghe thấy tiếng kêu của Cừu Húc, bên này lại thấy có chấn động do chiến đấu, chẳng lẽ Dương Thánh chủ...

- Nếu người ngươi muốn hỏi là một tên nam nhân một mắt và một phụ nữ trung niên, vậy thì chúng chết rồi.

- Chết rồi? Ô Chính biến sắc, nhìn xoáy Dương Khai: - Đừng nói là chết trong tay Dương Thánh chủ chứ?

- Đoán đúng rồi đấy. Dương Khai thản nhiên thừa nhận.

Vẻ mặt Ô Chính lạnh xuống, nheo mắt: - Vì sao ngươi phải giết chúng? Hình như bọn chúng đâu có thù hận gì với Dương Thánh chủ?

- Không thù không oán thì không thể giết sao? Dương Khai cười lớn, lườm Ô Chính, chỉ mặt lão nói: - Hôm nay không chỉ có bọn chúng phải chết, ngay cả ngươi cũng phải chết!

Da mặt Ô Chính khẽ co giật, cẩn thận liếc nhìn Lệ Dung và Hàn Phi cười lớn: - Dương Thánh chủ có ý gì? Người của Ô mỗ chưa từng đắc tội ngươi chuyện gì cơ mà?

Lão vừa mới nghe thấy tiếng hét của Cừu Húc, liền biết ngay có chuyện không ổn xảy ra nên lão lập tức chạy tới đây. Vừa tới đã thấy Dương Khai, nhưng vì không hiểu rõ đầu đuôi sự việc nên Ô Chính cũng không mấy cảm thấy nguy cơ đang cận kề.

Dù sao Dương Khai cũng là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa, không thể cứ vô duyên vô cớ giết người. Ô Chính lão cũng đứng đầu một thế lực, không hề thua kém Dương Khai.

Lão nghiễm nhiên cho rằng những người có chung địa vị nếu xảy ra chuyện gì còn có thể ngồi xuống thương lượng.

Nào ngờ Dương Khai không hề có ý định thương lượng cùng lão, mở miệng ra đã thấy sát khí đằng đằng.

- Ngươi còn muốn đắc tội ta đến mức nào? Sắc mặt Dương Khai băng lạnh u ám - Nơi này là nhà ta, ngươi kêu gọi bè lũ tới đây ức hiếp người nhà của ta...

Dương Khai còn chưa kịp nói xong, Ô Chính liền biết ngay xảy ra chuyện lớn rồi.

Bất kể lời Dương Khai là thật hay giả, việc Cừu Húc và Tú Lệ chết đều là thật, Dương Khai dám giết hai người đó, nói không chừng cũng sẽ giết mình thật.

Ô Chính cũng là kiểu người quyết đoán, không chờ Dương Khai nói hết nguyên cớ lão đã lập tức rút ra một bí bảo là khiên đỡ, hóa thành một tầng hào quang che bọc bốn phía xung quanh thân lão, dùng tốc độ nhanh nhất bay ra ngoài Trung Đô.

Dương Khai chau mày nhìn về phía lão vừa tháo chạy, phất tay, vẻ mặt kỳ quái.

Hàn Phi không nói một lời, lập tức đuổi theo.

Kết cục của Ô Chính không cần phải đoán cũng biết, chỉ có chết chứ không nghi ngờ gì nữa.

Tộc Cổ Ma mà thi triển Ma Thần Biến thì gần như ai cũng đều có thể chiến đấu vượt cấp. Lúc trước Lệ Dung cũng chỉ có Nhập Thánh nhị tầng cảnh mà có thể đánh hòa với Tuyết Lỵ. Hôm nay Hàn Phi cũng đã là Nhập Thánh nhị tầng cảnh, muốn giết chết Ô Chính cũng chỉ là vấn đề thời gian.

- Lệ Dung, ngươi đi thám thính một vòng quanh Trung Đô, xử lý tất cả những kẻ do Ô Chính đưa đến.

- Vâng. Lệ Dung đáp, lắc mình biến mất. Thần niệm khổng lồ của bà tản ra như thủy triều, thâm nhập vào khắp các ngõ ngách của Trung Đô.

Lúc này Dương Khai mới hạ thân xuống bên dưới.

- Tiểu công tử! Các Huyết thị nhìn Dương Khai với vẻ mặt kích động, lớn tiếng gọi.

Dương Khai quét mắt nhìn bọn họ, gật đầu nói: - Không sao nữa rồi, trở về rồi nói tiếp.

- Vâng.

Lúc Dương Khai về đến Dương gia, Lệ Dung cũng đã hoàn thành công việc xử lý, đại đa số những kẻ do Ô Chính đưa tới đều tập trung ở Dương gia, bà chỉ cần một đòn đã trực tiếp giết sạch.

Sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện từ phía Lệ Dung, phần đông người nhà họ Dương đều vui mừng phấn khởi chờ đợi Dương Khai trở về.

Hai vợ chồng Dương Tứ gia trông chờ mỏi mắt, Đổng Tố Trúc lau nước mắt không ngừng, vô cùng vui sướng.

Một lát sau, bóng dáng Dương Khai và các Huyết thị đã xuất hiện trước mắt, Đổng Tố Trúc không để ý đến việc Tứ gia ngăn cản, chạy vội đến trước mặt Dương Khai.

- Mẹ! Dương Khai kêu lên tha thiết.

Đổng Tố Trúc nhìn hắn từ trên xuống dưới, dường như muốn xem xem hắn có hao tổn chút nào không, sau khi xác định con mình không bị thương ở đâu cả mới vòng tay ôm chặt hắn.

Siết chặt đến mức Dương Khai cảm thấy hơi khó thở.

Lệ Dung nhìn cảnh tượng mẫu tử đoàn viên này với vẻ mặt lạ lẫm. Lúc nãy nếu không phải chính Dương Khai mở miệng gọi mẹ trước, bà còn tưởng người phụ nữ trông như thiếu nữ này là tỷ muội của Dương Khai, không ngờ lại là mẫu thân của Chúa thượng.

- Được rồi, mọi người còn đang chờ, bà ôm Khai nhi không buông như vậy còn ra thể thống gì nữa? Dương Tứ gia thấy bên đó mãi không có động tĩnh, bất đắc dĩ phải tiến tới nhắc nhở một câu.

- Mặc kệ bọn họ... Đây là con thiếp. Đồng Tố Trúc khóc như mưa, tủi thân không chịu nổi, như thể có kẻ nào muốn đoạt mất Dương Khai của bà vậy.

- Cha!

Dương Khai nhếch miệng chào Dương Tứ gia.

- Ừ, làm tốt lắm! Dương Tứ gia gật đầu, khóe mắt thấp thoáng nét nhẹ nhõm.

Dương Khai xa nhà hơn mười năm, bặt vô âm tín. Người lo lắng nhất tất nhiên là người làm cha làm mẹ như ông và Đổng Tố Trúc. Hôm nay không chỉ biết được con mình vẫn yên ổn, mà còn biết Dương Khai đã đưa người đến giải cứu Trung Đô, trong lòng Tứ gia không khỏi trào dâng niềm tự hào.

Lại thêm một lúc nữa, Đổng Tố Trúc mới bình tĩnh trở lại, buông lỏng Dương Khai.

- Đợi bến tối gia đình chúng ta trò chuyện tiếp.

Dương Khai nắm tay bà trấn an.

- Ừm.

Dương Khai bước về phía trước, ánh mắt quét qua một lượt các vị trưởng bối trong tộc và bảy người huynh đệ, chào hỏi từng người.

Hòa khí bao trùm.

- Cửu đệ! Các huynh đệ cũng nhìn hắn, trong lòng không bình tĩnh. Dương Khai là người nhỏ tuổi nhất trong số chín anh em. Nhưng hiện nay xem ra ai nấy đều có chút tự thẹn với mình, lại có chút vui mừng thay cho hắn.

- Nhị ca, làm chủ nhân gia tộc này thế nào? Dương Khai cười lớn nhìn Dương Chiếu.

Dương Chiếu thở dài: - Không lo việc nhà thì không biết đến thất sự. Trước đây Nhị ca suy nghĩ chuyện này quá đơn giản, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, dù nói gì ta cũng không tham gia đoạt đích chiến.

Trong số chín huynh đệ Dương gia, ngoài Dương Khai ra thì Dương Chiếu chính là người thích hợp làm gia chủ nhất. Đại ca Dương Uy tuy thực lực rất cao nhưng chỉ si mê võ đạo, không quan tâm đến những việc khác. Các trưởng lão trong tộc cũng không yên tâm giao gia tộc cho y.

Cho nên sau khi Dương Khai rời đi, gia tộc được giao cho Dương Chiếu tiếp quản.

Hơn mười năm không gặp, các huynh đệ cũng đã sớm thành gia lập nghiệp, còn có cả con cái.

- Vào trong rồi nói. Lâu rồi các huynh đệ không có dịp đoàn tụ. Dương Chiếu tránh sang một bên nói.

Linh đường của Dương gia, Dương Khai thắp hương cho các vị liệt tổ liệt tông theo mệnh lệnh của Tứ gia.

Theo như lời của Tứ gia thì việc lần này có thể biến nguy thành an là nhờ sự phù hộ của liệt tổ liệt tông, hoàn toàn không có liên quan chút gì đến Dương Khai.

Dương Khai chỉ có thể tùy theo ý cha mình.

Lễ bái xong, Dương Khai rời khỏi linh đường rồi đi theo Tứ gia đến Đại điện của Dương gia.

Lúc này, trong Đại điện đã đông nghịt người. Thấy Dương Khai đi đến thì tất cả mọi người đều chấn động, từng cặp mắt nhìn về phía hắn.

- Sư công! Dương Khai liếc mắt một cái đã trông thấy Lăng Thái Hư trong đám người đó, liền vội vàng chạy đến vui mừng hô lớn.

Lăng Thái Hư mỉm cười gật đầu, có điều trông ông có vẻ như là đã bị trọng thương. Sắc mặt trắng bệch như giấy, người khẽ run rẩy.

Dương Khai giật thót mình, vội vã hỏi thăm.

- Không có gì đáng ngại, chỉ bị tên Ô Chính đó đánh cho một chưởng. Cũng may hắn không có ý định muốn lấy mạng ta, nếu không thì giờ này ta đã không thể đứng ở đây được rồi. Lăng Thái Hư trấn an.

Dương Khai không phân trần nhiều lời, chỉ đặt tay lên cổ tay Lăng Thái Hư cẩn thận kiểm tra.

Một lát sau sắc mặt hắn mới nhẹ nhõm đôi chút.

Vết thương của sư công không nhẹ, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Với bản lĩnh hiện nay của hắn, muốn chữa trị cho sư công chẳng có gì khó cả.

- Sư công uống viên đan dược này đi. Dương Khai đặt viên đan dược vào tay ông.

Lăng Thái Hư không nghi ngờ gì, lập tức nuốt viên đan dược rồi vỗ vai Dương Khai nói: - Sau này chúng ta nói chuyện tiếp, ta đi luyện hóa dược hiệu trước.

- Vâng.

- Sư phụ, con tiễn người! Dương Tứ gia vội vàng dìu Lăng Thái Hư rời đi.

- Lăng tiền bối vì cứu bọn thuộc hạ mới bị tên đó đả thương. Đồ Phong đột nhiên lên tiếng.

- Lần này nếu không nhờ Lăng Thái Hư đánh lạc hướng những kẻ đó, mấy thuộc hạ căn bản không trốn thoát khỏi Dương gia.

- Đáng tiếc suýt nữa bọn thuộc hạ lại bị bắt quay về, may sao tiểu công tử xuất hiện kịp lúc mới không lãng phí công sức của Lăng tiền bối. Đường Vũ Tiên xấu hổ cúi đầu.

- Không cần để chuyện đó trong lòng, sư công làm chuyện nên làm, chắc chắn đã suy xét kỹ. Bây giờ chẳng phải mọi chuyện đều êm thấm rồi sao? Dương Khai cười nói - Mọi người ngồi xuống đi.

Trong đại điện, mọi người chen nhau tiến vào. Mỗi người đều tự tìm cho mình một chỗ ngồi, không còn chỗ nữa thì đứng ngay bên cạnh. Ai nấy đều hướng ánh mắt về phía Dương Khai, chờ hắn nói chuyện.

- Nhị ca, lần này gia tộc ta có tổn thất gì không? Dương Khai tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn về phía Dương chiếu ngồi ở nơi cao nhất đề hỏi thăm.

Nghe vậy, sắc mặt của mọi người đều trở nên buồn bã, lòng Dương Khai cũng không khỏi nặng nề.

- Tổn thất lớn nhất chính là Huyết Thị Đường. Dương chiếu nặng nề thở dài - Lúc đám người đó đến, cơ bản chúng ta không lường được thực lực của bọn chúng lại mạnh như vậy. Phong Thắng, đường chủ Huyết Thị Đường và Chu Phong, Phó Đường chủ đều đã hy sinh, toàn bộ Huyết Thị Đường cũng bị đánh cho tan tác.

Huyết Thị Đường là bộ phận trung thành nhất của Dương gia, cũng là nơi tập hợp những cường nhân mà Dương gia bồi dưỡng được.

Đối diện với nguy khốn, tất nhiên bọn họ sẽ dốc toàn lực để chống đỡ.

Đường chủ Phong Thắng và Phó Đường chủ Chu Phong đều để lại ấn tượng đối với Dương Khai. Dẫu sao thì trước đây hắn cũng từng qua lại với họ, chỉ không ngờ trong lần ngoại địch xâm phạm này, bọn họ đã gặp nạn.

Tay Đồ Phong siết chặt thành quyền, thân hình run rẩy nghẹn ngào nói: - Khúc Cao Nghĩa, Quý Lễ, Tiêu Thuận, La Hải, Phó Thông... đều chết cả.

Thân hình Dương Khai chấn động.

Những cái tên của Huyết Thị mà Đồ Phong vừa nhắc tới đều đi theo hắn trong trận Đoạt Đích Chiến. Năm đó Đoạt Đích Chiến tổ chức lần cuối, dưới tay Dương Khai tập hợp mười ba vị Huyết Thị, cũng xây dựng nên mười ba vị cường nhân Siêu Phàm Cảnh.

Nhất là trong số đó có tên của Khúc Cao Nghĩa. Y và Ảnh Cửu chính là hai người đi theo Dương Khai sóm nhất, tận lực trung thành, cũng là hai vị có thiên phú cao nhất trong Huyết Thị Đường.

Nghe thấy từng cái tên quen thuộc vang lên, đều đã mất đi rồi, trong lòng Dương Khai như bị ai đó cào cấu.
Advertisement
';
Advertisement