Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thiên Tiêu Tông, trong mật thất dưới chân núi, Dương Khai phát ra Chân nguyên dương khí nội thể hội tụ thành lửa chân dương thiêu cháy bộ hài cốt kia.

Sở Lăng Tiêu và bốn vị sư thúc đứng bên cạnh im lặng nhìn, nét mặt lộ vẻ kiêng kị.

Lửa chân dương của Dương Khai không phải là ngọn lửa bình thường, mà là kết tinh từ tu vi của hắn, vô cùng cô đọng, không gì có thể ngăn cản sức cháy của nó.

Cốt tộc bị Tỏa Ma Liên và đủ loại bí bảo trói buộc vẫn không nhúc nhích, như thể thực sự đã chết.

Nhưng sát khí phát ra từ trong cơ thể y càng lúc càng nồng đậm.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Trong mật thất không ngừng vang lên những tiếng nổ chói tai, mắt thường có thể thấy được hài cốt và kinh mạch tên Cốt tộc đều dần bị đốt thành tro.

Bỗng nhiên, hai luồng hào quang xanh biếc từ hốc mắt Cốt tộc kia sáng lên như hai con mắt u ám phiêu du như ma trơi.

Sát khí càng thêm cuồng bạo ầm ầm nổ tung.

Grào...

Một tiếng rống tức giận đột nhiên truyền từ thần niệm của Cốt tộc kia ngấm vào thức hải mọi người, khiến họ đều cảm nhận được rõ ràng sự bất cam và điên cuồng của y, tiếng rống này xen lẫn một đòn tấn công bằng thần thức làm thần thức của mọi người ngoại trừ Sở Lăng Tiêu đều rung chuyển.

Mọi người đều biến sắc, Dương Khai tăng thêm sức mạnh chân nguyên truyền vào.

Rắc rắc rắc, bộ hài cốt dần dần vụn nát, biến thành tro bụi.

Ma trơi trong hốc mắt tên Cốt tộc đó nhanh chóng tối dần, rồi tắt ngóm.

Sau thời gian một nén nhang, tại chỗ đó chỉ còn một đống tro tàn đen như mực.

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

- Nó thực sự chưa chết... Thật ngoan cường!

Phi Vũ vẻ mặt sợ hãi.

- Chỉ còn lại một bộ hài cốt sao có thể sống sót?

Thương Viêm cũng thấy không tưởng.

- Nói không chừng đó vốn chính là một bộ hài cốt, căn bản không có máu thịt, hoặc là hài cốt mới chính là tinh hoa tính mạng của y...

Dương Khai đăm chiêu.

- Ý của tiểu sư điệt là hài cốt chưa bị diệt thì ysẽ không chết?

- Ừ.

Dương Khai gật đầu:

- Bất kể nói sao, chủng tộc này khác với chủng tộc được biết ở đại lục, cũng cực kỳ nguy hiểm, ngày sau nếu gặp phải tuyệt đối không được bỏ qua.

- Yên tâm về sau nếu gặp ta nhất định sẽ đốt xương cốt của chúng ra tro.

Lực Hoàn gắt.

- Ở đại lục có sinh linh quỷ dị như vậy sao?

Sở Lăng Tiêu cau mày, với kiến thức của lão, nếu không phải Dương Khai tình cờ tới đây, thì cũng không biết thân phận của bộ hài cốt mình đem về.

Lúc ấy lão tới Tuyết Sơn điều tra, men theo ngọn nguồn sát khí, phát hiện ra bộ hài cốt này dưới lớp tuyết dày trăm trượng, thấy quái dị nên đã mang về.

May có dự kiến trước nên đã đem nó phong ấn ở đây.

- Có điều từ ngày đó lão phu cảm giác thấy thiên hạ này có chút khác.

Sở Lăng Tiêu trầm giọng nói.

- Ý của tổ sư là...

Dương Khai hồ nghi nhìn lão.

Sở Lăng Tiêu trầm ngâm một lát nói:

- Cảnh giới tu vi các ngươi không đủ cảm thụ rõ, nhưng ta nghĩ tất cả cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh trong thiên hạ này đều cảm nhận giống lão phu. Thiên địa sáng sủa hơn so với trước kia, vào ban đêm, rất nhiều ngôi sao trước kia không nhìn thấy giờ cũng có thể nhìn thấy được.

Dương Khai biến sắc.

- Lão phu không biết là vì sao nhưng xem chừng sắp biến thiên rồi.

Sở Lăng Tiêu thở dài.

Bốn vị sư thúc khẽ rùng mình, giờ mới hiểu được vì sao từ ngày đó tổ sư thường ban đêm rời khỏi mật thất bế quan ngẩng đầu nhìn sao trời.

Bọn họ không biết sao tổ sư lại có hành động kỳ lạ như vậy, còn tưởng rằng Sở Lăng Tiêu muốn cảm ngộ đại đạo, nghe lão nói vậy giờ mới hiểu chính là vì lão phát hiện được không ít điều khác thường mới cẩn thận quan sát như thế.

Ở Thiên Tiêu Tông hai ngày, Dương Khai cùng Lăng Thái Hư và Tô Mộc quay về Cửu Thiên Thánh Địa.

Trước khi rời đi, tổ sư dặn đi dặn lại sau này phải hết sức cẩn thận, nếu gặp sinh linh quái dị như Cốt tộc kia nhất định phải cho lão biết.

Dương Khai đồng ý ngay.

Dọc đường đi Dương Khai chìm vào trầm tư, im lặng không nói gì.

Lăng Thái Hư phát hiện hắn có vẻ không yên lòng, liền dò hỏi:

- Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Dương Khai gật gật đầu, kể lại sự việc Cốt tộc, Lăng Thái Hư cũng hơi biến sắc nhưng lão không đưa ra ý kiến gì, dù sao lão mới đến Thông Huyền đại lục chưa bao lâu, đến thế giới này có bao nhiêu cũng không rõ lắm chứ đừng nói gì đến Cốt tộc gì đó.

Trước kia ở Đại Hán, bọn họ đến Ma tộc và Yêu tộc cũng không biết tới.

Chỉ cho là thiên hạ này chỉ có loài người.

Khi tới Thông Huyền đại lục, mới thấy kiến thức của mình quá nông cạn.

- Sư công không cần lo lắng, trời sập sẽ có người gánh.

Dương Khai cười hì hì, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi hẳn, quay đầu nhìn Tô Mộc cười nói:

- Đệ có được thứ gì tốt mà nhếch miệng cười suốt vậy>

Tô Mộc cười ha hả, lấy ra một túi Càn Khôn một cách trân trọng:

- Xem này, tổ sư cho đệ đấy.

- Túi Càn Khôn!

Dương Khai gật đầu:

- Biết dùng thế nào rồi chứ?

- Đương nhiên là biết rồi, tổ sư và các vị sư thúc còn cho đệ không ít bí bảo, võ kỹ và điển tịch các loại, đều ở trong này.

Tô Mộc cẩn thận cất Càn Khôn vào trong ngực áo, khẽ vỗ nhẹ.

- Tặng con nhiều thứ như vậy, con phải dùng cho tốt, chớ phụ lòng kỳ vọng của sư tổ và các vị sư thúc.

Lăng Thái Hư dặn.

- Đệ tử biết rồi.

Tô Mộc gật đầu, bỗng nhiên nói:

- Tỷ phu, khi nào thì huynh mới tìm tỷ tỷ về? Toàn bộ tông môn chúng ta cũng đã tới, cũng đến lúc đưa tỷ tỷ về rồi.

- Ừ, lần này đưa hai người trở về xong, ta sẽ đi tìm Tô Nhan.

Dương Khai đáp.

Cho dù Tô Mộc không nhắc, hắn đang định như vậy, chia tay đã bảy tám năm, Dương Khai cũng không muốn tiếp tục những ngày tháng tương tư này nữa.

Hiện giờ Hạ Ngưng Thường đã ở Cửu Thiên Thánh Địa, chỉ cần tìm Tô Nhan về là cả nhà đã đoàn viên.

Đó là cuộc sống mà Dương Khai muốn hướng tới!

Hai ngày sau ba người về tới Chiến Hồn Điện.

Vừa về tới nơi đã nghe Từ Hối bẩm báo:

- Thánh chủ, hai ngày trước có người tới Thánh Địa muốn cầu kiến ngài.

- Ai vậy?

Dương Khai hỏi.

- Nói là Các chủ Song Tử Các, tên là Ngô Pháp, Ngô Thiên gì đó!

Từ Hối hồi báo, sau khi nói xong chính lão cũng không nhịn được, hiển nhiên là cảm thấy tên của hai người này quá sức ngạo mạn.

- Ồ, bọn họ đích thân tới rồi?

Dương Khai nhướn mày.

Trên đường đưa các võ giả Đại Hán tới Cửu Thiên Thánh Địa, Phủ chủ Long Phượng Phủ Trần Châu đã bảo trưởng lão Tiêu Linh tới Song Tử Các báo tin, hiện giờ đã mấy tháng trôi qua, nhận được tin, Song Tử Các quả nhiên có hành động.

Chỉ có điều hai vị Các chủ tự mình tới cầu kiến nói lên rằng bọn họ rất coi trọng Hồ gia tỷ muội.

Điều này làm Dương Khai rất hài lòng, ít ra bọn họ cũng thể hiện thành ý.

- Thánh chủ, có muốn gặp bọn họ hay không ạ?

Từ Hối hỏi.

- Gặp, đương nhiên phải gặp, bọn họ hiện giờ đang ở đâu?

- Đang ở Thánh địa!

- Ừ, tiếp tục chiêu đãi, nói cho bọn họ biết ta sẽ về ngay.

Từ Hối đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi sau khi lão đi khỏi, Dương Khai xuất ra thần niệm tìm kiếm trong Chiến Hồn Điện, một lát sau tìm thấy vị trí của Hồ gia tỷ muội, khẽ lắc mình, tức tốc bay về phía đó.

Chiến Hồn Điện chiếm diện tích rộng lớn, Huyết Chiến Bang ở hướng Tây Bắc, nơi đó có một khu nhà dễ dàng sắp xếp chỗ ở cho các đệ tử Huyết Chiến Bang.

Hồ gia tỷ muội cùng Bang chủ Hồ Man đang dọn dẹp chỗ ở mới, sửa chữa phòng ốc, bận tối mày tối mặt.

Thấy Dương Khai xuất hiện, Hồ Man cười vui vẻ đi tới, chắp tay nói:

- Dương hiền điệt tới đấy à.

Hồ gia tỷ muội cũng cười rạng rỡ.

Dương Khai khẽ gật đầu hỏi:

- Nơi này thế nào? Có vừa ý hay không?

Hồ Man vội vàng nói:

- Làm gì có chỗ nào không vừa ý, hiền điệt sớm đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, lại đưa tới rất nhiều vật tư tu luyện, bọn ta chỉ cần yên tâm ở đây tu luyện là được, hoàn toàn hài lòng với điều kiện tu luyện hiện tại, căn bản không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.

- Vậy là tốt rồi.Nếu có cần gì chỉ cần nói với trưởng lão Thánh địa, bọn họ sẽ dùng hết khả năng để đáp ứng.

- Không cần gì cả.

Hồ Man cười lớn, chuyển đề tài:

- Chỉ là nếu hiền điệt rảnh rỗi có thể bớt chút thời gian chỉ dạy hai đứa con này, Hồ mỗ đã vô cùng cảm kích rồi. Tốt nhất là ngày đêm chỉ điểm, ở luôn bên người chỉ giáo cũng không sao, Hồ mỗ rất là yên tâm. Ha ha...

- Cha không nói thì cũng không ai bảo cha câm đâu!

Hồ Kiều Nhi đỏ mặt, trừng lão một cái.

Từ sau khi tới đây, Hồ Mãn cả ngày lải nhải Dương Khai thật là tốt ở bên tai hai tỷ muội họ, tâm tư của lão có gì mà Hồ gia tỷ muội không hiểu được, hiện giờ lại nói ra trước mặt Dương Khai như vậy lập tức khiến Hồ Kiều Nhi có chút nuốt không trôi.

Tính toán của lão đã được khắc rõ trên mặt.

- Các ngươi nói chuyện đi, nói chuyện đi!

Hồ Man gượng cười, biết điều tránh đi.

- Ngươi đừng để ý tới ông ấy.

Hồ Kiều Nhi đi đến cạnh Dương Khai, mặt ửng đỏ:

- Ông ấy nói nhăng cuội quen rồi.

- Ngươi đến tìm chúng ta có chuyện gì sao?

Hồ Mị Nhi hỏi.

- Người của Song Tử Các đến rồi.

Dương Khai trả lời.

Hồ gia tỷ muội khẽ rùng mình, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.

- Người tới là hai vị Các chủ Song Tử Các, ý đồ tới rất rõ ràng, cũng đủ thành ý, hiện giờ chỉ xem ý hai người nghĩ sao thôi.

Hai tỷ muội liếc nhau, tựa hồ không thể quyết định được. Một lát sau Hồ Kiều Nhi nói:

- Ngươi nói làm thế nào bọn ta liền làm vậy, tất cả đều nghe theo ngươi.

Hai người họ giao quyền lựa chọn vào tay Dương Khai.

- Muốn đi không?

Dương Khai cười dài hỏi.

Hai người cùng gật đầu, Hồ Kiều Nhi nói:

- Muốn đi xem đó là tông môn như thế nào.

Suy nghĩ của họ Dương Khai cũng có thể hiểu được, cũng như thời điểm Dương Khai biết được Long Phượng Phủ là khởi điểm truyền thừa của mình và Tô Nhan, cũng bất giác liên hệ tới việc của mình.

Để cơ duyên lớn như vậy cho Tôn Ngọc, thái độ hòa thiện với Long Phượng Phủ như vậy cũng chính vì nguyên nhân này.

- Muốn đi thì cứ đi. Ở nơi đó không chừng hai người còn có thể tìm được vài người có tiếng nói chung. Hơn nữa nếu làm tốt còn có thêm thu hoạch nữa.

Trần Châu đảm bảo phẩm chất của Ngô Pháp và Ngô Thiên, hơn nữa lại có hắn đảm bảo, nói vậy nếu Hồ gia tỷ muội đi Song Tử Các cũng sẽ không chịu thiệt thòi gì.

Ngô Pháp và Ngô Thiên chỉ có nước đối đãi với họ như của quý mà thôi.
Advertisement
';
Advertisement