Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Hình như Trường Uyên không hề muốn lấy mạng lão Ma nhân này, cũng không khiến lão bị thương gân động cốt, mà chỉ tra tấn lão, bắt lão hứng chịu nhục hình về xác thịt, nhằm ép lão khuất phục để cúi đầu phục tùng y.

Bởi vậy mà thương tế của lão Ma nhân này trông thì nghiêm trọng, nhưng thật ra không có gì đáng ngại, chỉ do bị trói ở đây mấy tháng ròng, đâm ra suy nhược mà thôi.

Uống Vạn Dược Linh Nhũ vào, với thể chất của lão, dưỡng thương mười mấy ngày là bình phục.

Dương Khai hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nhẹ nhõm lại.

- Dương Thánh chủ... Bên cạnh Dương Khai chợt xuất hiện một bóng người, Ma tôn Trường Uyên hiện thân, nhìn Dương Khai một cách chua xót, cười khan: - Ngươi vừa đến Ma cung đã động vào người của ta, như vậy không tốt cho lắm nhỉ, ngươi đã hỏi ý chủ nhân là ta chưa?

- Người của ngươi? Dương Khai đứng dậy, lạnh lùng nhìn y, thần sắc bất thiện, cười khẩy: - Lão là người của ta!

Trường Uyên nhíu mày, thắc mắc nhìn Dương Khai: - Lời này của Dương Thánh chủ có ý gì, bản tôn không hiểu lắm, có phải Dương Thánh chủ nhận nhầm người hay không? Hắn...

- Thân xác lão là của một vị Ma tướng trước đây, nhưng linh hồn bên trong thì lại là một vị bằng hữu của ta! Dương Khai không đợi y nói xong đã cắt lời, không nể mặt Ma tôn một chút nào.

Trường Uyên biến sắc, ngạc nhiên nói: - Thì ra Dương Thánh chủ biết việc này!

- Đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi! Dương Khai nghiến răng, cúi xuống nhấc bổng lão Ma nhân trên mặt đất lên, liếc xéo Trường Uyên: - Sắp xếp cho ta một chỗ để ta trị thương cho lão.

Trường Uyên cười gượng, liền gật đầu.

Y cũng đã nhìn ra, Dương Khai không hề cuồng ngôn, cũng chẳng phải là bắn tên không đích, không khéo linh hồn chứa trong thân xác Ma tướng đó thực sự có quan hệ với hắn.

Hơn nữa quan hệ còn không hề bình thường!

Trong bụng oán thầm, Trường Uyên vẫn sắp xếp cho Dương Khai một sương phòng.

Trong sương phòng, lão Ma nhân đó nằm trên giường, Lệ Dung và Hàn Phi không ngừng truyền ma nguyên vào nội thể lão để giúp lão hồi phục.

Trường Uyên ở bên cạnh nhìn một lúc, cảm thấy rất bẽ mặt, liền kiếm cớ rời đi.

Đi ra Ma cung, tên Ma nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh dẫn đoàn người của Dương Khai đến đây vẫn đang chờ bên ngoài, nhìn thấy Trường Uyên, vội vàng cung kính hành lễ.

- Truyền tin cho phía Câu Quỳnh, bảo chúng nhanh chóng đến Ma đô, ta muốn nội trong vòng mười ngày phải thấy mặt chúng! Trường Uyên trầm giọng ra lệnh.

- Vâng! Tên Ma nhân đó nhận lệnh, tức tối rời đi.

Chờ y đi rồi, Trường Uyên mới quay đầu lại nhìn tòa Ma cung nguy nga, cặp mắt sáng rạng rỡ không che giấu nổi sự kích động, da mặt khẽ co giật.

Dương Khai đã đến, mang theo Ma Thần Bí Điển đến đây, cũng có nghĩa là vấn đề nan giải mà y băn khoăn suốt mấy trăm năm sắp được giải đáp! Đây là tâm nguyện của y kể từ khi đăng quang Ma tôn, thấy đã đến thời điểm quan trọng, sao y có thể không kích động?

- Không có gì đáng ngại nữa, phỏng chừng nửa ngày sau sẽ tỉnh lại được! Lệ Dung và Hàn Phi thu tay lại, ngừng truyền ma nguyên vào nội thể lão Ma nhân đó, khẽ gật đầu nói với Dương Khai.

- Ừ. Dương Khai đáp, ánh mắt nhìn lão Ma nhân đầy phức tạp, như không ngờ người mà hắn vốn cho rằng không cần phải lo lắng nhất lại đến nông nỗi như ngày hôm nay.

- Chúa thượng... Người này... Lệ Dung tò mò nhìn Dương Khai, không biết tại sao hắn lại xem trọng lão Ma nhân này đến vậy.

Dương Khai cười đáp: - Lão tên là Địa Ma!

- Vừa rồi thuộc hạ nghe nói thân xác này là của một vị Ma tướng hồi trước?

- Đúng vậy, Địa Ma vốn chỉ là một tàn hồn, may mắn có được một thân xác Ma tướng chưa bị hư hại, thần hồn nhập chủ, đoạt lấy cái xác này. Dương Khai giải thích.

Lệ Dung và Hàn Phi vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, lúc này mới hiểu mối quan hệ giữa Dương Khai và Địa Ma.

Hồi Dương Khai còn rất yếu, rất yếu, Địa Ma đã luôn đi theo hắn, giúp đỡ hắn không ít việc. Tuy lúc ban đầu đôi bên không tin tưởng lẫn nhau, giấu diếm sát cơ, nhưng dần dà, qua những lần hợp tác chân thành, cả hai đều thẳng thắn với nhau, cuối cùng cho dù Địa Ma đã có được tự do, lão vẫn không rời bỏ Dương Khai.

Lão ghi ân Dương Khai đã cho lão sinh mạng lần thứ hai, Dương Khai cũng rất nhớ công lão đã không ít lần giúp đỡ mình.

Đang nói chuyện, Địa Ma bỗng mở mắt ra, gọi một tiếng vất vả: - Thiếu chủ, lão Mộng!

Dương Khai phấn khởi, vội nhìn sang lão, ân cần hỏi:

- Cảm giác thế nào?

- Khó chịu! Địa Ma bĩu môi, vẻ mặt phẫn uất.

Mộng Vô Nhai cười lớn: - Lão ma này, sao lại thành ra thế này hử? Hôm nay nếu không có Dương Khai và lão phu đến đây, e là ngươi còn phải chịu khổ hình dài dài!

- Mẹ nó, đợi lão phu luyện đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, nhất định phải vặn đầu tên Trường Uyên đó xuống làm bô, không thì không giải được mối hận trong lòng lão phu! Địa Ma vừa thở dốc, vừa chửi rủa.

- Có bản lĩnh này thì ngươi cứ cố lên, bản tôn sẽ đợi! Trường Uyên cười ha hả đi vào, vẻ mặt nhàn rỗi.

Dương Khai u ám nhìn y.

Trường Uyên thản nhiên nói: - Dương Thánh chủ xin đừng trách, bản tôn cũng không biết đây là người của ngài, trước đó quả thật đã đắc tội rồi, ừm, bản tôn xin thứ lỗi với vị huynh đài này vậy.

Nói rồi y lại bảo: - Kỳ thực, bản tôn cũng không có ác ý, mà chỉ muốn hắn thần phục ta thôi, nào ngờ cốt khí của hắn quá mạnh, nếu hắn sớm nói hắn là người của Dương Thánh chủ, thì ta đời nào làm vậy? Các ngươi cũng thấy rồi đó, tuy hắn chịu vài khổ hình xác thịt, nhưng không hề thương gân đoạn cốt, bản tôn cũng có lòng trọng người tài mà.

Địa Ma cười sặc sụa: - Hôm nay ta không bằng ngươi, mặc cho ngươi hành hạ, sau này khi công lực ta vượt qua ngươi, nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại!

Trường Uyên nhướn mày: - Huynh đài hãy suy nghĩ xem nên làm thế nào để linh hồn mình và cái xác này ăn khớp với nhau một cách hoàn hảo thì vẫn hơn. Với tình trạng này, chẳng quá hai mươi năm nữa, thân xác sẽ hỏng! Đến lúc đó huynh đài lại phải tìm một cái vỏ mới, lại phải tu luyện từ đó, đến khi nào thì mới vặn đầu bản tôn được?

Nghe y nói vậy, mặt Địa Ma tối sầm.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Trường Uyên nói cũng không sai.

Năm đó khi lão có được cái xác Ma tướng này, đã từng nói với Dương Khai, trong vòng ba mươi năm sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu trong thời gian này, thần hồn và thể xác không thể hợp nhất hoàn toàn, thì lại phải đi đoạt xác khác.

Nay cũng đã hơn mười năm rồi, Ma tôn nhạy bén, nhìn ra ngay mối lo về tương lai của Địa Ma.

- Dương Thánh chủ, tuy bản tôn cũng có chỗ không phải, nhưng thân xác của vị huynh đài này lại thuộc về một vị Ma tướng ngày trước của Ma tộc ta, bản tôn thân là chủ Ma tộc, lẽ đương nhiên phải lấy lại cái xác này, cũng chính vì lý do đó, bản tôn mới muốn vị huynh đài này thần phục. Nhưng nếu hắn đã là người của Dương Thánh chủ, vậy thì chúng ta xí xóa hết được không, cái xác này xin tặng cho Dương Thánh chủ, Dương Thánh chủ cũng đừng tính toán chuyện ta tra tấn hắn nữa.

Trường Uyên vẻ mặt thành khẩn, Dương Khai cau mày, nhìn Địa Ma: - Xem ý của ngươi đấy, nếu ngươi thấy khó chịu, ta sẽ giúp ngươi phá hủy Ma Đô này!

Hắn vừa dứt lời, Trường Uyên liền biến sắc: - Dương Thánh chủ chớ có đùa chứ.

Dương Khai quay sang, lạnh lùng nhìn y: - Ngươi thấy ta giống đang nói đùa lắm sao?

Mộng Vô Nhai và Lệ Dung, Hàn Phi cùng nhìn y với vẻ mặt bất thiện.

Trường Uyên lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, tuy y sức mạnh cao cường, tu vi cao thâm, thủ đoạn kinh thiên động địa, nhưng một Mộng Vô Nhai hoặc một Lệ Dung đã khiến y thấy hóc búa rồi, nếu hai người cùng ra tay, y không đời nào kháng cự được.

Đến lúc đó mà đánh nhau thật, e là Ma Đô sẽ bị tận hủy.

Ngay lập tức, sắc mặt nặng nề đi hẳn, nhìn sang Địa Ma một cách căng thẳng, lo sợ lão sẽ thốt ra một chữ "được".

- Đa tạ hảo ý của thiếu chủ, mối nhục ngày hôm nay, sau này lão phu sẽ tự hoàn trả, không cần thiếu chủ nhúng tay vào đâu! Địa Ma nhếch miệng cười.

Trường Uyên liền thở phào nhẹ nhõm.

Dương Khai gật đầu, không nói thêm gì nữa.

- Bản tôn sai người mang ít đồ tẩm bổ tới. Trường Uyên nói rồi vội vàng rời đi.

Thân là Ma tôn, bao nhiêu năm rồi y chưa bị ai uy hiếp bao giờ, chứ nói gì đến việc bị hạ nhục như vậy? Lần này nếu không phải nhờ đến Ma Thần Bí Điển trong tay Dương Khai để giải mã bí mật mà Đại Ma Thần để lại, không đời nào y lại cố nuốt giận thế!

Ma tộc ắt có niềm kiêu hãnh của Ma tôn.

Mấy chốc sau, trong Ma cung liền có thị nữ mang đến ít thiên tài địa bảo quý hiếm, giúp Địa Ma hồi phục khí huyết.

Địa Ma rất vừa lòng, nói chuyện với bọn Dương Khai một hồi, kể về mười mấy năm qua.

Năm đó, sau khi cùng Mộng Vô Nhai đến Thông Huyền đại lục, Địa Ma liền tách khỏi bọn họ, lão đã chiếm giữ thân xác của Ma tướng, hành động ở địa bàn của loài người thực sự quá nguy hiểm, nên đành một thân một mình đến Ma cương.

Mười năm, lão che giấu thân phận, siêng năng khổ luyện công lực tăng vùn vụt.

Dù gì thì lão cũng vốn có sẵn tư chất của một cao thủ lớn, thân xác lại là của một vị cao thủ tu vi cao, vạn sự đã có sẵn, lão chỉ việc tích lũy năng lượng thiên địa vào nội thể, đến lúc thì sức mạnh tất sẽ nâng cao, căn bản không có chướng ngại.

Hơn mười năm, công lực từng bước khôi phục đến ngưỡng cao nhất của Nhập Thánh nhất tầng cảnh.

Nhưng dù cho lão có cẩn trọng đến đâu, vẫn bị người khác nhìn ra sơ hở.

Có người nhận ra lão là một vị Ma tướng mất tích năm xưa, bèn bẩm báo Ma tôn, Ma tôn đích thân ra tay, đưa lão về Ma cung, lệnh cho lão phải thần phục trung thành, Địa Ma sống chết cũng không phục, sau đó thì bị Ma tôn đóng đinh vào thạch trụ đó.

Mấy tháng sau, Dương Khai tìm đến đây.

Nghe lão kể xong, Dương Khai và Mộng Vô Nhai liếc nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ, không ngờ Địa Ma lại có nguyên tắc đến vậy.

- Thiếu chủ, ngài thì thế nào? Mà ngài làm cách nào lại đến được đây? Địa Ma bắt đầu hỏi chuyện của Dương Khai.

Dương Khai kể từ đầu đến đuôi.

Nếu so với Địa Ma, thì những trải nghiệm của Dương Khai rộng rãi hơn, rất nhiều việc mà đến Lệ Dung cũng chưa nghe đến bao giờ, không khỏi chăm chú dỏng tai lên nghe.

Biết tin Lăng Thái Hư cũng đã đến Thông Huyền đại lục, Địa Ma liền tỏ ra rất hoan hỉ.

Đến khi nghe tin tiếp theo là thiên hạ đại biến, Cốt tộc hồi sinh, Địa Ma chợt tỏ ra khá lạ, trầm giọng hỏi: - Thiếu chủ, Cốt tộc mà ngài nói có phải chủng tộc mà toàn thân chỉ có một bộ hài cốt, có thể hấp thụ tinh hoa huyết nhục của người chết, đắp nặn nên thân xác cho chính mình không?

- Phải! Dương Khai rùng mình kinh ngạc nhìn lão. - Ngươi từng gặp?

Địa Ma lắc đầu: - Nhưng lão phu có ấn tượng, chắc là trước đây lão phu từng qua lại với chủng tộc này!
Advertisement
';
Advertisement