Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Lôi Long Đại tôn nói với giọng điệu chua chua, Dương Khai lập tức liếc y, nhất thời ngầm hiểu là Lôi Long này có ý gì đó với vị yêu nữ này, bèn nghiêm mặt nói:

- Nói chính sự, nói chính sự nào!

Ba vị Đại tôn cũng chợt ngưng trọng sắc mặt.

- Chỉ nói bằng miệng thì có phần không rõ, ba vị hãy tự mình nhìn đi!

Dương Khai trầm giọng nói.

- Tự nhìn?

Lôi Long nhíu mày lại, cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Dương Khai muốn bọn họ nhìn cái gì.

- Nếu ba vị tin ta thì hãy buông phòng ngự thức hải ra.

Dương Khai vừa nói vừa chỉ tay tụ ra một quả cầu sáng trắng, trong quả cầu đó tản ra khí tức thần hồn của hắn, hiển nhiên là một phần ký ức của Dương Khai.

Ba vị Đại tôn Yêu tộc liếc nhau, rồi cùng gật đầu.

Dương Khai bèn giơ ngón tay điểm lên trán của ba người, đưa năng lượng thần hồn mang theo ký ức vào trong thức hải của bọn họ.

Ba vị Đại tôn khẽ rùng mình, từ từ nhắm mắt lại, cẩn thận xem xét tin tức mà Dương Khai đưa tới.

Trong tin tức này chẳng những có tất cả những gì nhìn thấy trong Ma Đô, mà bao gồm cả cảnh tượng mà Dương Khai nhìn thấy ở Thủy Thần điện.

Một lúc lâu sau, ba vị Đại tôn Yêu tộc mới từ từ mở mắt ra, sắc mặt đều ngưng trọng tới cực điểm.

Bọn họ đều cảm nhận được sâu sắc sự khó nhằn của Cốt tộc.

- Không ngờ chuyện này còn liên quan tới Đại Ma Thần.

Lôi Long thì thào.

- Hơn nữa các tiền bối Yêu tộc ta cũng từng chiến đấu với bè lũ ngoại lai Tinh Không!

Ngọc Nhi nhíu hai hàng lông mày lại:

- Nhưng vì sao chẳng hề có ghi chép nào, các tiền bối Yêu tộc ta gần như chết trận toàn bộ, chuyện cũ huy hoàng như thế hẳn phải ghi lại mới đúng.

- Trên Nhập Thánh cảnh là Thánh Vương cảnh? Từ xưa tới nay chỉ có một mình Đại Ma Thần đạt tới cảnh giới đó?

Liệt Địa Thần Ngưu la hét:

- Quả là khó có thể tin được!

- Ngươi muốn bọn ta làm gì?

Lôi Long nghiêm túc nhìn Dương Khai.

- Giúp đỡ!

Dương Khai lời ít mà ý nhiều:

- Căn cứ theo quan sát của ta, hiện giờ Cốt tộc không có cao thủ Thánh Vương Cảnh, kẻ lợi hại nhất cũng chỉ mới Nhập Thánh tam tầng cảnh, mà lại chỉ có vài người. Điều đáng dè chừng chẳng qua chỉ là chúng có thể thông qua phương pháp đặc biệt đó để chế tạo tộc nhân mới!

- Chúng trông có vẻ mạnh, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Nếu ba tộc Nhân, Yêu, Ma liên kết lại, dùng đội hình do tất cả các cường nhân trên đại lục cùng chung tay tấn công, tiêu diệt bọn chúng cũng không phải là chuyện khó.

Lôi Long gật đầu:

- Nếu phải ra tay thì hãy nhanh lên thôi, càng kéo dài thì lại càng bất lợi cho chúng ta.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

- Lão Ngưu và Ngọc Nhi, ý của hai người thì sao?

Lôi Long quay đầu nhìn hai vị Đại tôn kia:

- Đây dù sao cũng là chuyện của toàn Yêu tộc, một người không thể quyết định được.

- Nghe lời ngươi là được rồi!

Ngọc Nhi giao toàn quyền quyết định cho Lôi Long. Liệt Địa Thần Ngưu thì nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.

Lôi Long nhếch mép cười:

- Trường Uyên đã nhúng tay vào chuyện này rồi, Yêu tộc ta sao có thể không đếm xỉa gì chứ? Sau này nếu truyền ra ngoài, người đời chẳng phải sẽ cười Yêu tộc ta sao? Cứ tính thêm một phần của chúng ta nữa đi!

Dương Khai phấn khởi gật đầu:

- Tốt! Biết ngay là Lôi Long Đại tôn dễ nói chuyện mà.

Lôi Long lắc đầu:

- Đây không phải là giúp các ngươi, mà là Yêu tộc ta tự tìm con đường sinh tồn cho mình! Thông Huyền đại lục cũng chẳng phải địa bàn của đám xương xẩu đó, nơi này là của chúng ta.

Ba vị Đại tôn đồng ý rồi lập tức triệu tập cường nhân Yêu tộc.

Khu rừng Thú Hải cách Cửu Thiên Thánh Địa không quá xa, triệu tập xong là bọn họ có thể nhanh chóng hội hợp với Dương Khai, chắc chắn là còn nhanh hơn phía Ma tộc.

Hai tộc Yêu và Ma đều đã tỏ thái độ là sẽ tham gia chuyện này, mà điều khiến Dương Khai cảm thấy hơi thất vọng là các thế lực lớn phía Nhân tộc lại chẳng có mấy ai trả lời.

Ngoài một vài thế lực có quan hệ mật thiết với Cửu Thiên Thánh Địa hoặc Dương Khai ra thì đại đa số đều duy trì thái độ bàng quan.

Có lẽ bọn họ cho rằng tình thế không quá xấu, mầm họa có lan ra thì cũng sẽ không lan tới bọn họ.

Thái độ nhập nhằng của những thế lực đó khiến Từ Hối đại trưởng lão tức giận cả ngày mắng mỏ, nhưng cũng đành bất lực.

Ngày nọ, một già một trẻ lướt vào Cửu Thiên Thánh Địa. Người già tóc trắng xóa, trông tiên phong đạo cốt, trẻ thì môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, đủ để khiến nữ nhân cảm thấy hổ thẹn vì thua kém, thầm hận sao vẻ đẹp đó lại xuất hiện ở trên người một tên đàn ông.

- Sư phụ, đến nơi rồi!

Thanh niên tuấn tú đó nhìn Cửu Phong, hít sâu một hơi rồi nói:

- Tên kia sống cũng không tệ nha, không ngờ lại chiếm được một khu bảo địa lớn như vậy.

Lão già vuốt râu mỉm cười:

- Đừng hâm mộ kẻ khác, thầy trò chúng ta ngao du thiên hạ cũng gặt hái được nhiều thứ mà.

- Sư phụ nói rất đúng!

Thanh niên kia cung kính gật đầu:

- Chỉ là sư phụ này, tại sao sư phụ lại đột nhiên muốn tới đây?

Lão già khẽ cười:

- Nghe nói nơi đây có đại sư luyện đan, vi sư tất nhiên là muốn gặp gỡ làm quen rồi.

- Nào có đại sư luyện đan nào có thể hơn sư phụ được chứ.

Thanh niên kia cười một tiếng, hiển nhiên không để bụng là bao, bỗng nhiên sắc mặt y ngưng trọng, lẩm bẩm:

- Sư phụ không muốn khiến Nhân tộc khó xử ư?

- Đã biết thì cần gì nói ra!

Lão già khẽ than:

- Thế cục thiên hạ tai ương, hắn còn trẻ như vậy thì có thể kêu gọi được bao nhiêu người tới trợ giúp? Ma tộc và Yêu tộc cũng đã có hành động, duy chỉ có Nhân tộc đã chia năm xẻ bảy, không hợp ý nhau. Lão phu đã lâu không xuất hiện, giờ cũng nên lộ mặt ra một chút rồi.

- Đệ tử biết ngay mà, đây mới là ý của sư phụ!

Tên tanh niên cười ha hả, dường như đã sớm nhìn thấu ý đồ của lão già.

- Ừ, bên kia có đệ tử canh núi, ngươi đi thông báo một tiếng đi!

Lão già phất tay với tên thanh niên. Y vội vàng chạy tới trước mặt đệ tử canh gác nói vài câu.

Đệ tử kia nghe xong, vội nói:

- Xin chờ ở đây một lát, ta đi bẩm báo Đại trưởng lão!

Trong sương phòng luyện đan ở Thánh Chủ Uyển, Dương Khai đang cùng tiểu sư tỷ và năm vị đại sư luyện chế đan dược, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Dương Khai nhướn mày, thả đồ vật trong tay xuống rồi lặng lẽ rời khỏi gian phòng.

Bên ngoài cửa, Từ Hối đang chờ.

- Có chuyện gì?

Dương Khai hỏi.

- Bên ngoài núi có người cầu kiến.

- Ai?

- Theo đệ tử báo cáo thì người cầu kiến tự xưng là Địch Diệu!

- Địch Diệu?

Dương Khai rùng mình, vội hỏi:

- Một mình y tới hay là còn đi cùng một lão già?

Từ Hối kinh ngạc, không biết vì sao Dương Khai lại tỏ ra kích động như vậy, vội đáp:

- Hình như là có một lão già đi cùng y.

Vừa nói xong, Dương Khai đã như một cơn gió xông ra ngoài Cửu Phong.

Từ Hối gãi đầu ngỡ ngàng.

Lão chưa từng thấy Dương Khai chủ động nghênh đón vị khách nào như vậy, từ lúc Cửu Thiên Thánh Địa nổi danh, rất ít người có tư cách khiến Thánh chủ tự mình nghênh đón.

Không biết tên Địch Diệu đó có thân phận gì mà lại khiến Thánh chủ coi trọng đến mức ấy?

Trong lúc hồ nghi, Dương Khai đã lại vọt trở về.

Từ Hối ngạc nhiên:

- Thánh chủ, ngài...

Còn chưa nói xong, Dương Khai đã lướt qua lão mà xông thẳng vào phòng luyện đan. Một lát sau, trong phòng luyện đan vang lên tiếng gầm của các vị đại sư:

- Tiểu tử ngươi làm hỏng một lò hảo đan của ta rồi, không cho ta lời giải thích hợp lý thì đừng mong ta để yên cho ngươi.

- Đan dược của ta cũng xong rồi, tiếc đám dược liệu Thánh cấp quá đi thôi!

- Ối trời ơi, tiểu tử thôi nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì, phí của trời, phí của trời quá!

- Ngươi đừng có kéo ta, ta phải ở đây luyện đan, không đi đâu hết!

- Gặp ai? Lão phu không gặp ai hết!

- Đúng vậy, gặp người nào có thể quan trọng bằng việc luyện đan?

- Thần thánh phương nào lại có tư cách khiến mấy lão già này đi gặp? Hắn có tư cách đó không? Không có thì không gặp, bảo hắn cút đi!

Các vị đại sư la hét, hiển nhiên là vô cùng bất mãn chuyện Dương Khai quấy rầy bọn họ luyện đan.

Từ Hối mang máng nghe được Dương Khai nhỏ giọng nói câu gì đó.

Trong phòng, tiếng la hét lập tức tắt ngúm, dường như các vị đại sư đều bị câm hết, yên tĩnh không chút tiếng động.

Từ Hối còn nghe được tiếng tim dập dồn dập truyền ra từ trong gian phòng đó.

Bỗng nhiên năm vị đại sư tranh nhau chay ra khỏi phòng, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ cuồng nhiệt, chen nhau phóng ra bên ngoài.

Lão béo Thường Bảo mỡ trên người rung rung như sóng biển lớp sau cao hơn lớp trước, lại chẳng chịu yếu thế mà chạy nhanh hơn cả thỏ, dựa vào thân thể to lớn của mình đâm cho các vị đại sư khác nghiêng ngả, chạy vượt lên trước.

Từ Hối ngây ra như phỗng.

Lão chưa từng thấy các vị đại sư vang danh đại lục này lại có lúc thất thố đến như vậy.

- Các vị đại sư từ từ thôi!

Từ Hối chỉ kịp dặn một câu thì đã không thấy bóng dáng năm người kia đâu nữa.

Dương Khai và Hạ Ngưng Thường cũng vội vàng chạy vụt qua lão.

- Thế là thế nào?

Từ Hối hoàn toàn ngơ ngác

Ngoài Cửu Phong, khi Dương Khai và Hạ Ngưng Thường chạy tới thì vừa lúc thấy năm vị đại sư đang vây quanh một lão già tóc trắng xóa, trên mặt bọn họ đều một vẻ sùng bái cuồng nhiệt, nói chuyện với lão già đó một cách câu nệ.

Thường Bảo vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cười rạng rỡ như hoa, hình như là được lão già kia khen, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt đầy kích động.

- Dương huynh!

Thanh niên bên lão già từ xa chào Dương Khai.

- Địch huynh!

Dương Khai nhiệt tình tiếp đón:

- Đã lâu không gặp.

- Đúng vậy, từ khi từ biệt ở Phù Vân thành cũng đã gần mười năm rồi, ủa

Địch Diệu đang nói thì chợt quay sang nhìn Hạ Ngưng Thường, hô lên:

- Đây không phải là vị cô nương đó sao, sao lại ở nơi này?

- Đây là sư tỷ ta, Hạ Ngưng Thường!

- Sư tỷ...

Sắc mặt Địch Diệu ngưng trọng, chợt hồi tưởng lại:

- Như vậy huynh cuối cùng đã tìm được rồi? Thật đáng mừng, thật đáng mừng!

- Đa tạ Địch huynh!

Dương Khai mỉm cười, lại đi tới trước mặt lão già kia, cung kính thi lễ:

- Vãn bối bái kiến Lý lão!

Hạ Ngưng Thường cũng uyển chuyển thi lễ.

- Dương tiểu hữu không phải khách khí!

Lý lão mỉm cười gật đầu:

- Trái lại, lão phu không mời mà tới, Dương tiểu hữu không trách tội chứ?

- Lý lão nghiêm trọng rồi, Lý lão có thể cùng Địch huynh tới Thánh địa là vinh hạnh của vãn bối, nào dám trách tội? Mau vào trong thôi!

Dương Khai nghiêng mình mời.

Lý lão mỉm cười gật đầu, dưới sự hộ tống của năm vị đại sư xung quanh, chầm chậm bước vào Cửu Thiên Thánh Địa.

Đám đệ tử gác núi thấy vậy thì suýt nữa trừng rớt tròng mắt, không biết một già một trẻ này có lai lịch gì mà lại khiến năm vị đại sư và Thánh chủ cung kính như vậy, cứ đoán già đoán non trong bụng mãi.
Advertisement
';
Advertisement