Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bầu trời tối mờ, mặt đất rền rĩ, trông hệt như tận thế đang ập đến.

Cường nhân ba tộc lao vụt qua một thành trì, vô số thần niệm tràn ra, nhận thấy trong thành trì vô cùng to lớn đó chẳng có chút khí tức sinh linh nào thì không khỏi giật mình.

Đây là tòa tử thành thứ mười mà bọn họ gặp được.

Những thành trì đó vốn ồn ào náo nhiệt, nhưng nay lại trở nên hoang tàn, bên trong đầy những vệt máu đã đông lại đen sẫm, chẳng thấy hài cốt người đã chết nào cả.

Rời khỏi Cửu Thiên Thánh Địa, đi liên tục hơn một tháng, mấy ngày trước khi dần tới gần Thủy Thần Điện, cường nhân ba tộc mới phát hiện tình hình còn ác liệt hơn mình nghĩ rất nhiều.

Cốt tộc bành trướng rất nhanh, lấy Thủy Thần Điện làm trung tâm, vùng đất xung quanh mấy vạn dặm đã không còn một bóng người, ngay cả chim chóc thường thấy cũng không còn bóng dáng.

Mấy vạn dặm này dường như đã biến thành một tử vực, không thấy bất cứ sinh linh nào.

Phía Nhân tộc tối thiểu là đã mất hơn mười vạn người!

Hơn mười vạn bộ hài cốt rốt cuộc có thể khiến Cốt tộc có thêm được bao nhiêu tộc nhân, không ai tính toán được rõ ràng.

Phía trước, một vệt ánh sáng xanh lóe lên, Dương Khai xuất hiện, vẻ mặt ngưng trọng.

- Tình hình thế nào? Sở Lăng Tiêu vội tới hỏi.

Bởi vì Dương Khai có Tinh Toa nên mấy ngày trước hắn đã tới trước để tìm hiểu tin tức, hôm nay mới trở về.

- Không lạc quan! Dương Khai lắc đầu, nhìn đám cường nhân chạy tới: - Hiện tại Cốt tộc có ít nhất ba nghìn tộc nhân, không có ai thấp hơn Siêu Phàm Cảnh!

Nghe xong, tất cả đều biến sắc.

Lúc trước khi Dương Khai nhìn thấy Cốt tộc thì bọn chúng mới chỉ có hơn mười tên Nhập Thánh Cảnh, trên trăm Siêu Phàm Cảnh, nhân số cũng chỉ có hai trăm.

Nhưng nửa năm ngắn ngủi, nhân số của bọn chúng đã vượt qua ba nghìn.

Con số tăng lên dữ dội thế này khiến người ta gần như không thể chấp nhận được.

Hơn nữa ba nghìn người đó là ba nghìn cường nhân có thực lực vượt qua Siêu Phàm Cảnh!

Lực lượng đó đã có thể quét sạch thiên hạ rồi!

- Chúng ta chỉ có hơn một nghìn người, số lượng của bọn chúng nhiều gấp ba chúng ta! Sở Lăng Tiêu la lên hãi hùng, dù lão bác học uyên thâm thì lúc này cũng phải đổi sắc mặt.

Đám người Trường Uyên và Lôi Long đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Dương Khai gật đầu: - Có mặt không tốt, cũng có mặt khá tốt, bọn chúng tuy nhân số không ít, nhưng đại đa số đều là Siêu Phàm Cảnh, Nhập Thánh Cảnh không tăng lên là mấy, ta đoán chừng chỉ tăng thêm hai mươi tên so với lần trước ta nhìn thấy. Mà bên chúng ta thì số Nhập Thánh Cảnh đã có hơn hai trăm, về mặt này thì chúng không bằng chúng ta!

- Nhưng số Siêu Phàm Cảnh còn lại kia cũng là một phiền toái lớn! Mộng Vô Nhai cau mày.

Dương Khai cười: - Đám Siêu Phàm Cảnh đó giao cho ta!

Mọi người đều hết sức ngạc nhiên nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại tỏ vẻ tự tin đến vậy.

Kẻ cả đám người Mộng Vô Nhai và Sở Lăng Tiêu cũng không dám phát ngôn bừa bãi rằng một mình có thể đối phó được hai nghìn tới ba nghìn vị Siêu Phàm Cảnh, chớ đừng nói tới nhân tài mới nổi là tên Dương Khai này.

- Chúng ta nên cảm thấy may mắn là vì chưa tới nửa năm đã tập kết ở đây, nếu cho Cốt tộc kia thêm một năm nữa thì thiên hạ này thật sự chẳng còn ai làm gì được bọn chúng nữa! Dương Khai nghĩ tới mà sợ, tốc độ phát triển của Cốt tộc thật quá nhanh.

Lần này ba tộc liên kết mới có thể tiêu diệt được Cốt tộc, nếu cho Cốt tộc thêm một năm, hay chỉ nửa năm thôi thì kết cục thế nào khó có thể nói rõ được.

- Hiện giờ tất cả bọn chúng đang chiếm cứ vài đảo nhỏ của Thủy Thần Điện, cách nơi này chưa đến năm trăm dặm. Mọi người đi lâu như vậy, nghỉ ngơi khôi phục đi, hai ngày sau ta lại lên đường! Dương Khai cất cao giọng hô.

Không ai dị nghị, sắp tới Thủy Thần Điện, sắp bùng nổ một trận đại chiến, tất nhiên là phải duy trì trạng thái tốt nhất mới được. Hỗn chiến quy mô lớn thế này mà không cẩn thận là có thể bị thương hoặc tử vong ngay.

Đám cường nhân lập tức bay xuống mặt đất, tự kiếm chỗ rồi ngồi xuống phục hồi.

Các đảo của Thủy Thần Điện bị một tầng mây máu dày đặc bao trùm, đỏ vô cùng. Mà nước biển xung quanh dường như cũng bị ảnh hưởng, làn nước biển vốn xanh thăm thẳm nay đã đỏ sẫm lại như bị rót máu tươi vào.

Trên hòn đảo ở trung tâm, trong một hồ máu khổng lồ, máu tươi đậm đặc như bị đun nóng, không ngừng sôi sục, toát ra bọt khí.

Vô số xương cốt trắng hếu và dược liệu chìm chìm nổi nổi trong máu, cảnh tượng rất giống với những gì Dương Khai nhìn thấy lần đó.

Chẳng qua điểm khác biệt là hồ máu lần này lớn hơn lần trước Dương Khai nhìn thấy rất nhiều, gần như chiếm lấy một nửa diện tích hòn đảo này, không biết sâu bao nhiêu.

Bên cạnh hồ máu, rất nhiều người của Cốt tộc vây quanh. Bọn chúng tự rót tinh hoa sinh mạng của mình vào trong hồ, giúp cho tân tộc nhân sinh ra.

Vô số khuôn mặt người dữ tợn như những u hồn bị trói buộc trong hồ máu giãy dụa và rít gào, khiến hòn đảo này âm khí dày đặc, đầy tiếng kêu gào thảm thiết.

Khoa La ngồi ngay ngắn ở nơi cao nhất của đảo, quan sát động tĩnh trong hồ máu đó, vẻ mặt khá hài lòng.

Đột nhiên có tộc nhân Cốt tộc vội vàng chạy tới, báo cáo:

- Bẩm đại nhân, hình như đám cường nhân của đại lục này cũng bị thu hút tới đây, lúc này bọn chúng đang nghỉ ngơi cách đây không xa.

Khoa La giật con mắt như ma trơi kia một cái, cười u ám: - Cuối cùng cũng tới, nhưng đã muộn rồi!

Vừa nói, y vừa đứng dậy: - Sinh linh ở đại lục này thật là ngu muội, lại có thể để cho tộc ta thời gian nửa năm để chuẩn bị, nếu không có nửa năm này, tộc ta dù có sống lại cũng chẳng làm nên đại sự. Nhưng giờ đã khác, bọn chúng dám đến thì chúng ta sẽ bắt chúng phải trả cái giá thật đắt, làm cho chúng biến thành đồng loại của ta!

Trong giọng nói cao vút ấy có cả tự tin, tộc nhân chạy tới báo cáo đó nghe mà cảm thấy nhiệt huyết sôi trào như là đã thấy được cảnh tộc mình xưng bá đại lục, nô dịch vạn vật sinh linh ở nơi đây.

- Truyền lệnh, bảo các tộc nhân ngừng rót tinh hoa sinh mạng vào hồ, để tân tộc nhân mau chóng hấp thu năng lượng trong hồ, đắp nặn thân thể.

- Vâng! Tộc nhân Cốt tộc kia lập tức lui đi, vội vã chạy tới bên hồ truyền lệnh.

Một lát sau, đám tộc nhân Cốt tộc đang vây bên hồ đều ngừng lại, tất cả tộc nhân bắt đầu hấp thu năng lượng trong hồ máu.

Hài cốt vốn không có xác thịt đã có được thân xác cho mình trong thời gian rất ngắn.

Mà tộc nhân Cốt tộc vốn đã có xác thịt hấp thu năng lượng trong tinh hoa của hồ lại càng trở nên mạnh hơn.

Cốt tộc cũng chuẩn bị đánh cược một phen.

Toàn bộ mây máu hội tụ trên Thủy Thần Điện dần biến mất, năng lượng chứa trong mây máu đó đều bị Cốt tộc hấp thu vào trong cơ thể, trở thành vốn liếng hùng mạnh của chúng.

Hai ngày ngắn ngủi thoáng cái đã trôi qua.

Trên đại dương bao la, hơn một nghìn cường nhân ba tộc Nhân Yêu Ma trùng trùng điệp điệp lao tới Thủy Thần Điện.

Đám tộc nhân Cốt tộc đứng đầy trên hòn đảo kia vui mừng nhìn bên này, trong đôi mắt xanh biếc lộ ra vẻ dữ tợn và thô bạo, nhìn cường nhân ba tộc lao tới như nhìn những món ngon.

Không ít tên còn liếm láp miệng như không thể chờ đợi được nữa.

Cách hòn đảo này chừng mười dặm, Dương Khai dừng lại, cường nhân ba tộc phía sau hắn cũng đều dừng bước.

Vô số ánh mắt tò mò quăng sang bên kia.

Người đến nơi này hầu như không có ai biết Cốt tộc trông như nào, tới giờ phút này họ mới tận mắt nhìn thấy.

Có máu có thịt không khác gì con người, nhưng điểm khác duy nhất là hai tròng mắt của bọn chúng, màu xanh biếc đó khiến người ta không rét mà run. Khí tức khát mát và điên cuồng tỏa ra từ trong cơ thể đám người Cốt tộc này cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

- Đó là Cốt tộc? Không ít người nghi ngờ, lẩm bẩm.

- Cũng chẳng to tát gì, ta cứ tưởng bọn chúng ai nấy đều ba đầu sáu tay, hóa ra cũng chỉ một đầu hai tay mà thôi!

- Ha ha ha! Lát nữa hãy khiến đám rác rưởi đó biết sự lợi hại của chúng ta!

Mọi người kêu gào, dường như khá coi thường đám Cốt tộc này.

- Dương Khai, phải làm sao thì ngươi hãy nói đi, hiện giờ bọn ta đều nghe ngươi chỉ hủy đây! Trường Uyên nhìn chằm chằm phía trương, ma nguyên toàn thân bắt đầu trào lên, cả người dần tản ra khí tức nguy hiểm.

Đó là chủng tộc đã từng giao chiến với Đại Ma Thần, mấy nghìn năm sau, Ma tôn Trường Uyên cũng sẽ làm như vậy, lập tức trong lòng nảy sinh một cảm giác khó diễn tả bằng lời, thầm quyết định phải thu dọn cho xong cục diện rối rắm mấy nghìn năm mà Đại Ma Thần để lại này, không thể bôi nhọ danh tiếng của Ma Thần được.

- Ta đi đánh tiên phong, mọi người chớ nóng vội! Dương Khai thản nhiên nói.

- Ngươi đi?

Trường Uyên kinh ngạc quay sang nhìn hắn. Lôi Long và đám cường nhân Nhân tộc cũng cảm thấy kỳ quái.

Trường Uyên chậm rãi lắc đầu, nói: - Không phải là bản tôn khinh thường ngươi, với chút xíu thực lực ấy, nếu ngươi xông lên thì chắc chắn là lao đầu vào chỗ chết rồi!

- Đúng vậy đó tiểu Dương Khai, hơn nữa ngươi là chỉ huy của ba tộc, chuyện xung phong này không cần ngươi làm đâu! Mộng Vô Nhai nói với vẻ mặt đầy lo lắng: - Không thì để lão phu thay ngươi đi một chuyến?

Lão sợ Dương Khai có gì bất trắc.

- Không cần đâu, ta đã muốn đi thì tất nhiên là có lý của mình, mọi người nhìn là được rồi! Dương Khai cười, đáp đầy tự tin.

Nói xong, hắn đã tung ra Tinh Toa, thanh quang lóe lên, hắn đã xuất hiện trên không trung Thủy Thần Điện.

Phía dưới, vô số ánh mắt của Cốt tộc chằm chằm nhìn hắn, Khoa La hừ lạnh một tiếng, quát lên: - Là ngươi!

Y tất nhiên là nhớ rõ gương mặt Dương Khai rồi. Lần trước bị Dương Khai đùa bỡn một trận, Khoa La phẫn nộ vô cùng, thầm quyết định ngày sau mà có tìm được Dương Khai thì ắt phải nghiền hắn ra thành tro.

Nào ngờ hôm nay hắn một mình dâng xác tận cửa.

Khoa La vui mừng quá đỗi, vung tay lên: - Bắt hắn lại cho ta, ta muốn Tinh Toa trong tay hắn!

Ngay lập tức một tên tộc nhân Cốt tộc có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh bay lên, người còn chưa tới mà sát khí dữ tợn như hóa thành thực chất phát ra từ trong người gã đã hội tụ thành dáng vẻ của một con cự thú man rợ, há miệng cắn tới Dương Khai.

Con cự thú đó có hình thể khổng lồ, là chủng loại mà mọi người chưa ai nhìn thấy bao giờ, sát khí ngút trời như có thể nuốt chửng thiên địa.

Thanh quang lóe lên, Dương Khai điều khiển Tinh Toa thoải mái né tránh, lao qua lao lại trên không trung Thủy Thần Điện. Thần niệm khổng lồ như thủy triều trào ra, lan tới từng ngõ ngách nhỏ của hòn đảo, bao trùm lên thân thể của từng tộc nhân Cốt tộc.

Khoa La híp mắt lại, cười khẩy: - Tấn công thần thức?

Dứt lời, y cũng phóng thích thần niệm không hề kém thần niệm của Dương Khai chút nào, từ nơi thần niệm của Dương Khai phát ra, như một thanh kiếm sắc bén vô hình hung hăng đâm vào trong thức hải của Dương Khai.

Thân hình Dương Khai cứng đờ ra giữa không trung.

- Tự tìm đường chết! Dám khoe khoang đòn tấn công thần thức trước mặt ta, không tự xem mình có thực lực gì! Khoa La cười gằn không ngừng.
Advertisement
';
Advertisement