Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Từ khi có Tinh Toa, lúc di chuyển Dương Khai đều dùng loại bí bảo có tốc độ cực nhanh này.

Còn Phong Lôi Vũ Dực thì bị hắn xếp xó.

Nhưng đôi cánh có lẽ đã hóa thành một bộ phận của thân thể hắn này vẫn có tác dụng không thể thay thế được.

Trong lúc gió nổi lôi tuôn, Dương Khai hóa thành một vệt lưu quang, nhanh chóng bay đi xa.

Hắn biết rõ chênh lệch sức mạnh giữa mình và Khoa La, cho nên sẽ không sính cái dũng của kẻ thất phu mà đi đấu với y. Hắn chỉ cần kéo dài đủ thời gian để Mộng Vô Nhai, Sở Lăng Tiêu, Trường Uyên và Lôi Long rảnh tay, là có thể định đại cuộc.

Mà hắn đoán rằng Khoa La chắc chắn sẽ không để hắn chạy trốn, bởi vì trên tay hắn có Huyết Tinh thạch, có lượng tinh hoa huyết khí khổng lồ mà Khoa La cần để thăng lên Thánh Vương Cảnh.

Nếu Khoa La có đầu óc bình thường thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Dương Khai đã nhìn thấu tim đen của Khoa La.

Quả nhiên, sau khi hắn bay vụt đi, Khoa La co rụt đồng tử lại, sắc mặt trở nên dữ tợn, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Khai, trên khuôn mặt tuôn trào sát khí nồng đậm và phẫn nộ.

Y cũng nhanh chóng đuổi theo Dương Khai.

Tốc độ của y cực nhanh, không hề thua kém Dương Khai khi hắn thi triển Phong Lôi Vũ Dực chút nào, thậm chí còn nhanh hơn hẳn.

Không gian trói buộc chẳng có ảnh hưởng gì tới y cả, y bước ra một bước mà đã ở cách đó mấy trăm trượng, lại bước ra một bước đến một nơi khác, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa mình và Dương Khai.

Sát khí hừng hực sau lưng khiến Dương Khai lạnh toát cả người, trong lúc chạy, Dương Khai thử xé không gian, nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra không gian trở nên đặc sệt, dường như có một loại sức mạnh quỷ dị đã phong tỏa quanh thân mình, làm cho hắn không thể xé không gian được.

Tên Khoa La này hẳn là cũng có nghiên cứu nào đó về pháp tắc không gian, nếu không, dù tu vi cảnh giới của y cao hơn hắn, cũng không thể nào làm được điểm này, Dương Khai hiểu ra, ngầm cảnh giác.

Kẻ chạy kẻ đuổi, dường như vĩnh viễn không ngừng không nghỉ.

Dương Khai bắt đầu chạy vòng vèo chứ không lao nhanh tới một hướng, hắn còn phải chờ người khác gấp rút cứu viện, nếu chạy quá xa, sợ là những người đó không đuổi kịp.

Mùi chết chóc cứ đè nặng trong lòng, khiến Dương Khai cảm thấy vô cùng áp lực.

Hắn chưa bao giờ gặp phải trận chiến gian khổ mà bất lực như này, công lực Khoa La mạnh hơn đám người Trường Uyên, Mộng Vô Nhai, là đệ nhất thiên hạ thật sự ở đại lục này.

Vù vù vù...

Sau lưng, từng tiếng xé không khí kéo tới. Đòn tấn công chưa chạm vào mà Dương Khai lại có cảm giác như mình bị cắt đôi, linh hồn run rẩy.

Hoảng hốt, hắn tung bí bảo Ngân Diệp ra, hóa thành những gợn nước vòng quanh người, đồng thời thay đổi phương hướng như một con rắn linh hoạt trườn đi giữa không trung.

Rầm rầm rầm...

Những đòn tấn công đó vẫn đánh lên lưng hắn một cách chuẩn xác, cơn đau đớn mãnh liệt truyền tới, Dương Khai cảm giác sau lưng mình bê bết, có thứ gì đó nóng hổi chảy ra.

Bí bảo Ngân Diệp Thánh cấp thượng phẩm kia cũng bị đánh tan tành.

- Ngươi không chạy thoát được đâu! Hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có thể cho ngươi chết một cách thoải mái! Giọng nói của Khoa La vang lên bên tai, y dường như đã nắm chắc chiến thắng.

Ngay sau đó, y liền xuất hiện bên cạnh Dương Khai, sóng vai với Dương Khai, và dùng ánh mắt trêu ngươi nhìn hắn. Y vươn tay chỉ về phía hắn, năng lượng tuôn ra trên đầu ngón tay, uy năng khiến người ta phải sợ hãi.

Không chờ y tấn công, Dương Khai chắp tay lại, đẩy Thú Hồn Ấn ra. Bạch Hổ Thần Ngưu rít gào vồ lấy Khoa La, đồng thời hắn khựng người lại, linh hoạt chuyển hướng, bay đi theo hướng khác.

Tranh thủ thời gian trong giây lát đó giúp Dương Khai lại một lần nữa kéo dài khoảng cách với Khoa La.

Hắn lòng thầm lo lắng, cầu nguyện cho đám người Mộng Vô Nhai bên kia tốc chiến tốc thắng.

- Ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!

Khoa La rít lên, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Dường như vì đuổi theo lâu như vậy mà không làm gì được Dương Khai khiến y đã thẹn quá hóa giận.

Sát khí ngút trời thổi quét khắp trời đất, Khoa La hoàn toàn không chơi trò mèo vờn chuột nữa.

Bầu trời đột nhiên tối lại, đường chân trời bừng lên từng tia sáng đỏ rực như thể do máu đặc cô đọng thành, giống như cầu vồng rầm rầm đánh tới Dương Khai.

Dương Khai cảm giác được nguy hiểm, lại lấy bí bảo Ngân Diệp ra, đồng thời ngưng luyện vài tấm Hạo Thiên Thuẫn làm phòng ngự.

Nhưng hắn vẫn cảm giác một mối nguy hiểm rất lớn, dường như phòng bị vạn toàn như vậy cũng không có bao nhiêu tác dụng.

- Băng phong! Một tiếng hô bỗng truyền tới từ phía trước, Dương Khai nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng tiến đến phía mình, đó là Hàn Phi.

Hàn Phi sắc diện lạnh lùng như ngọn núi băng ngàn năm không tan chảy, trên khuôn mặt, Ma vân điên cuồng tràn ra, khiến nàng trông càng thêm dữ dằn hơn bình thường.

Tay nàng nắm lấy một thanh Băng Tinh trường kiếm, vung trường kiếm lên, từng luồng hàn khí tràn ra, sức mạnh đóng băng trời đất bùng nổ phía sau Dương Khai.

Răng rắc...

Mặt đất biến thành vùng đất lạnh lẽo, huyết khí truy kích tới kia dường như bị đóng băng trong chớp mắt.

Hàn Phi lướt qua Dương Khai, dường như muốn thay Dương Khai ngăn cản Khoa La một lần.

Dương Khai liền giật nàng lại, chạy đi như cơn gió lốc, khẽ nói: - Không thể địch được y!

Hàn Phi chẳng phải đối thủ của Khoa La, kết cục tốt nhất khi nàng ở lại chính là bị trọng thương, mà rất có khả năng sẽ bị giết chết.

Tiếng răng rắc vẫn lan tràn ra, năng lượng lạnh lẽo tới cực điểm kia quả thật đã ngăn trở Khoa La trong chớp mắt, khiến y chậm chạp đi đôi chút, trên người cũng bị bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng manh. Nhưng đó chỉ là trong chốc lát, rồi lập tức tan đi.

Khoa La lại càng thêm điên cuồng truy kích.

- Chúa thượng! Hàn Phi hoảng sợ nhìn phía sau, hô lên: - Kẻ kia là ai mà sao lại mạnh như thế?

- Thủ lĩnh Cốt tộc! Dương Khai buông nàng ra, vội hỏi: - Phía bên ngươi thế nào rồi?

- Cốt tộc chạy trốn hầu như bị giết sạch, người đuổi theo hầu hết đã trở về! Hàn Phi nhanh chóng đáp lời.

Dương Khai mắt sáng ngời, không kìm được mỉm cười.

Đúng lúc này, cách đó không xa, bốn bóng người nhanh chóng lao tới nơi này. Từ xa nhìn thấy Dương Khai mang theo Hàn Phi chạy trốn, Khoa La theo sát phía sau không tha, bốn người đều sửng sốt.

Đó chính là Tứ đại Ma tướng!

Lại có hai bóng người bước đến, đứng cạnh bốn vị Ma tướng này!

Đó là hai vị Đại tôn khác của Yêu tộc!

Sáu người truy sát đám Cốt tộc chạy trốn xong, những tưởng trận chiến đã kết thúc, ai ngờ lúc quay về lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Sáu người đứng sóng vai, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Khoa La, uy áp như trời sụp đất nứt hội tụ lại tấn công tới Khoa La.

Khoa La bỗng phát hiện không ổn, đang truy kích Dương Khai thì ngừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn sáu người kia.

Tiếng hừ lạnh vang lên từ y, y nhắm mắt lại, không động đậy, toàn thân tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, dường như đang gọi thứ gì đó về.

Một lát sau, từ trên bầu trời xa xôi, sáu bảy cái đầu lâu to như tòa nhà bay về.

Đó là đám đầu lâu bám lấy Trường Uyên và Mộng Vô Nhai, ban đầu có mười mấy cái mà giờ chỉ còn lại một nửa.

Bí bảo giống như phi xà kia cũng đồng thời bay trở về, đồng loạt luồn vào cơ thể Khoa La, khiến khí tức tàn bạo của y tăng lên một bậc.

- Khoa La, ngươi xong đời rồi! Dương Khai cũng ngừng bỏ chạy, cùng Hàn Phi đứng sóng vai cách đó không xa, lạnh lùng nhìn Khoa La.

Hắn vừa nói xong, từng bóng dáng hiện ra bên cạnh hắn, đúng là nhóm người Mộng Vô Nhai đuổi theo đám đầu lâu và bí bảo phi xà kia.

Mười một vị Nhập Thánh tam tầng cảnh, một vị Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, tính thêm Dương Khai nữa là có tất cả mười ba người, một đội hình mạnh mẽ trước nay chưa từng có, khiến người ta thấy mà phải kinh sợ.

Mười ba người bao vây Khoa La, khí thế của mọi người đều tụ tập lại Khoa La, gây áp lực cho y, đề phòng y chạy trốn.

- Xong đời? Khoa La ung dung cười ha hả: - Cái này thì chưa chắc!

Nói xong, y liếc Dương Khai một cái: - Ngươi tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái quỷ gì ư? Chẳng phải là muốn chờ bọn chúng cùng tới, ý đông hiếp yếu hay sao!

Dương Khai nhướn mày, mơ hồ thấy bất an trong lòng.

Khoa La thật sự bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Dương Khai không rõ là ai được như ý.

- Ta nói rồi, cho dù không đạt tới Thánh Vương Cảnh, cả thế giới này chẳng có ai là đối thủ của ta, các ngươi có nhiều người hơn cũng chẳng làm nên chuyện gì! Khoa La rít lên.

- Đừng có ngông cuồng, trước mặt bản tôn còn chưa đến lượt ngươi làm càn! Trường Uyên vẻ mặt đầy lo lắng, tâm trạng khó chịu tới cực độ.

- Nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh thông thiên thì cứ thi triển ra đi. Mộng Vô Nhai lạnh lùng nhìn y, miệng dù nói lạnh nhạt như vậy nhưng thánh nguyên bắt đầu khởi động, cảnh giác cực điểm.

- Vậy thì xin làm theo mong muốn của các ngươi!

Khoa La cười lớn, bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt xanh biếc kia nhảy lên dữ dội, từ trong đôi mắt đó phóng ra những sợi thần quang bảy sắc.

Hai tay y không ngừng thắt ra linh quyết không biết tên, miệng thì lẩm bẩm.

Khí huyết lực toàn thân như thủy triều dâng trào, da thịt bên ngoài rịn ra ánh sáng đỏ rực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ứa máu.

Những tiếng răng rắc vang ra từ khắp cơ thể y, xương cốt của y dường như đều nứt gãy. Da thịt nứt toác ra vô số vết thương nhỏ li ti.

Máu đỏ sẫm chảy ra từ trong những vết thương, khiến y trong phút chốc trở thành huyết nhân khủng khiếp.

- Cẩn thận! Sở Lăng Tiêu quát lên.

Đây nhất định là thủ đoạn cuối cùng của Khoa La, từ giọng điệu lẫn thần thái của y thì có vẻ chiêu thức ấy có uy lực tuyệt luân. Trước khi không rõ sâu cạn thế nào, không ai dám phát động công kích thử mũi lao.

Mọi người sắc mặt ngưng trọng, ai nấy đều vô cùng căng thẳng.

Máu tươi trong cơ thể Khoa La không ngừng chảy ra, dường như vô cùng vô tận, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ra.

Bỗng nhiên, Khoa La ngửa mặt lên trời cười dài, vươn người đứng dậy, hét lớn: - Cho các ngươi chiêm ngưỡng cấm thuật Huyết Trì Nhục Lâm của Cốt tộc ta, các ngươi có chết cũng không tiếc!

Theo tiếng quát của y, cơ thể y đột nhiên nổ tung, những miếng thịt nát bay văng khắp nơi. Xương cốt của y cũng nứt vỡ toàn bộ, những mảnh xương bắn tung tóe ra ngoài.

- Tự phát nổ? Mọi người trợn trừng mắt.

Chẳng ai ngờ Khoa La vốn có khí thế ngút trời như vậy, cuối cùng lại tự làm nổ tung thân thể.

- Không đúng, mau lui lại! Dương Khai chợt quát to, trong khoảnh khắc cảm giác được nguy hiểm phủ xuống, hắn nhanh chóng lùi ra sau.

- Muộn rồi! Khoa La cười khặc khặc đầy quái dị, tiếng cười vang vọng bên tai mọi người. Bên kia, máu thịt và xương cốt nổ tung ra kia bỗng nhiên như sống lại, hội tụ thành một biển máu ngập trời, bao phủ lấy trời đất, nuốt luôn mười ba người.
Advertisement
';
Advertisement