Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thân thể Bích Nhã đang mềm mại bỗng nhiên căng cứng lại, kêu lớn một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Dương Khai tựa như oán trách:

- Nhẹ một chút, người ta sắp bị ngươi làm hỏng rồi.

Dâm phụ!

Dương Khai mắng thầm, sâu trong nội tâm cũng không thể nhịn được mà sinh ra một cảm giác kích thích, nhất là khi hai tay đang nắm lấy hai thứ mềm mại co giãn, thật sự cảm giác đó đã khiến hắn mất đi suy nghĩ, trong lòng bàn tay truyền tới sự nóng bỏng tới mức phá tan cả phòng tuyến tâm lý của hắn.

Bích Nhã trông có vẻ xuân tâm nhộn nhạo, không thể chờ được, nhưng Dương Khai lại nhạy bén phát hiện, sức mạnh trong cơ thể nàng lại đang lưu động theo một cách cổ quái.

Khí chất toàn thân đã âm thầm biến hóa, khiến cho nàng ta càng thêm mê người hơn, cho dù là bất kỳ nam nhân nào, nếu như bị nàng ta cưỡi lên thì cũng không thể nào ngăn cản được sự hấp dẫn của nàng.

Mỹ phụ này tựa như quả đào mật, da thịt lộ ra ngoài bỗng nhiên ánh hồng quang, dường như bất cứ bộ phận nào trên người nàng ta cũng có thể chảy ra nước được vậy.

Nữ nhân này quả là có lực hấp dẫn chí mạng với nam nhân.

Hai tròng mắt Dương Khai đỏ hẳn lên, đồng tử giãn hết ra, có vẻ khống chế không nổi bản thân, hai bàn tay cứ nắn bóp hai đỉnh nhũ phong kia một cách máy móc.

Hắn dường như đã mất đi lý trí.

Lét lút quan sắc một chút, có thể thấy được vẻ đắc ý toát ra từ đôi mắt của Bích Nhã.

Nàng biết rằng, nam nhân dưới người đã bị nàng ta chinh phục, hiện giờ nàng muốn làm gì thì làm.

Nàng ta cũng đã có được biết bao nhiêu nam nhân, trong lúc đang mơn trớn bên nhau, nàng ta có thể hấp thu hết khí huyết của bọn họ, dùng để tăng cường sức mạnh của bản thân mình.

Nam nhân nào đã bị nàng chơi đùa thường sẽ biến thành một cái xác khố, cuối cùng rồi sẽ bị vứt bỏ.

Tuy rằng số lượng nam nhân đã qua tay nàng cũng không ít, thế nhưng võ giả Nhập Thánh Cảnh thì còn rất ít khi có được, công lực tu luyện tới trình độ này thì hẳn sẽ không ngồi không chờ chết để yên cho nàng ta muốn làm gì thì làm.

Cho nên nàng rất thích những kẻ như Dương Khai vậy, nhất là tên thanh niên này cường tráng, nhìn cũng anh tuấn, thực là hợp với khẩu vị của nàng ta.

Xác định Dương Khai đã buông tay đầu hàng, Bích Nhã chỉ khẽ miệng cười, đưa tay lau khóe miệng, hình như có nước miếng chảy ra từ đó.

Nàng ta bắt đầu cởi xiêm y của mình ra, hiện ra thân thể trắng tựa như tuyết, bàn tay ngọc bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng cũng bắt được thanh mâu cứng của Dương Khai.

Khẽ thở nhẹ một tiếng, đôi mắt anh ánh sóng nước, khẽ nỉ non:

- Tiền vốn cũng không nhỏ nha...

Trong lòng mừng thầm, nàng bắt đầu nâng nâng người lên, chuẩn bị ngồi xuống.

Một sợi chất lỏng trong suốt đặc sệt từ giữa hai chân nàng chảy xuống, bắt đầu chảy dài trên đôi chân thon dài.

Đúng lúc này, nàng bỗng ngừng lại, hàng lông mày cứng lại thành một đường, trên mặt hiện lên một vẻ tức giận cùng bất mãn, đưa mắt nhìn ra ngoài phòng.

Trong lúc nàng ta đưa mắt nhìn qua, thì đồng tử đã giãn ra của Dương Khai cũng dần co lại, sức mạnh đang thầm ngưng tụ cũng lặng lẽ tản đi.

Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, bất chợt, cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Sơn và Lưu Sa cùng xuất hiện ngay trước cửa.

Hai người bọn họ cứ thế mà nhìn Dương Khai và Bích Nhã – đang duy trìvới tư thế cực kỳ mờ ám trên giường, không hề có ý định tránh né. Lưu Sa còn huýt sáo một cái, ánh mắt gian tà không ngừng đảo qua lại trên thân hình tuyệt vời của Bích Nhã.

- Phải lên đường rồi.

Liễu Sơn thản nhiên nói.

- Không phải chứ?

Bích Nhã mếu mặt:

- Chúng ta chỉ mới trở về thôi mà?

- Là mệnh lệnh của đại nhân, nếu như ngươi muốn oán trách thì đi tìm ngài ấy đi.

Liễu Sơn lãnh đạm nói:

- Cho ngươi thời gian mười hơi thở!

Nói xong, y quay người rời đi, từ đầu đến cuối cũng chẳng để ý gì tới thân thể của Bích Nhã, tựa như thân hình xinh đẹp mê người đó không hề có chút hấp dẫn gì với y vậy.

Bích Nhã nhìn Dương Khai đã không còn sức phản kháng đang nằm dưới người nàng, nàng cắn chặt răng, có chút luyến tiếc, chỉ một chút sau liền quay đầu qua trừng mắt nhìn Lưu Sa:

- Nhìn cái gì mà nhìn, ta móc mắt ngươi ra bây giờ!

Lưu Sa cười lớn:

- Sao lời này ngươi không nói với Liễu Sơn nhỉ, hắn cũng có nhìn mà.

- Hắn không động tình, còn ngươi thì có, cái tên tiện nam nhân nhà ngươi, cút ra ngay!

Bích Nhã vung tay lên, cửa phòng lập tức bị đóng lại.

Ngoài cửa, Lưu Sa gãi mũi, lầm bầm bất mãn nói:

- Cũng có phải là chưa thấy bao giờ đâu, đúng là chuyện bé xé ra to mà.

Nói xong, y lại cười lớn:

- Có điều trong lúc mấu chốt như thế mà bị cắt ngang, ai mà chẳng phát điên, Liễu Sơn à, làm tốt lắm.

- Ta chỉ tới truyền mệnh lệnh của đại nhân thôi.

Liễu Sơn hừ lạnh một tiếng.

Trong sương phòng, Bích Nhã vừa nghiến răng mắng nhiếc, vừa mặc lại quần áo mới cởi ra, một lúc sau, đã thấy nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Tiếng bước chân của ba người cũng càng lúc càng xa.

Chờ cho tới khi xác nhận là bọn họ đã đi xa rồi,sắc mặt của Dương Khai mới trầm xuống, từ trên giường ngồi dậy.

Vừa rồi Liễu Sơn chỉ cần đến chậm một chút, thì hắn đã phải hạ thủ bẻ hoa rồi.

Bích Nhã cho rằng hắn đã bị trầm luân, cho nên nàng ta không hề phòng bị, ở một khoảng cách gần như thế, Dương Khai chắc chắn hắn có thể giết chết Bích Nhã trong một chiêu.

Về phần sau khi giết nàng ta rồi thì làm gì, Dương Khai cũng chưa hề nghĩ tới.

Hắn chỉ biết hắn tuyệt đối không thể làm chuyện đó với mỹ phụ phóng đãng này, bởi khi nàng động tình, khí tức truyền tới quá ư là nguy hiểm.

Đó là khí tức như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Tinh Vực quả nhiên là đặc sắc, đồng thời cũng có biết bao nhiêu là nguy hiểm.

Mặc đồ lại cho chỉnh tề, Dương Khai ngồi trên giường suy ngẫm.

Hiện giờ Bích Nhã đi rồi, cũng không ai để ý tới hắn, hắn đang suy nghĩ có nên thừa cơ hội này mà thoát khỏi chiến hạm này hay không, có điều là làm sao để mở cửa ra vào của bí bảo này, Dương Khai cũng không rõ lắm, tùy tiện hành động có khi mất cả chì lẫn chài.

Ngay trong khi hắn đang trầm tư phiền não thì, cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.

Ngoài cửa có một gã nam tử trung niên, y nhìn hắn với thần sắc cổ quái tới cực điểm.

Y có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, ở nơi này cũng không tính là tu vi cao, tu vi như thế Dương Khai còn không đếm xỉa gì.

- Tiểu tử ngươi số cũng đỏ đấy.

Gã trung niên bỗng nhiên lên tiếng,

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

Dương Khai giả bộ hồ đồ.

- Không biết thì thôi vậy, đi ra đi.

Người nọ ngoắc tay với hắn.

Dương Khai nhíu mày, cũng không cự tuyệt, hắn đứng lên đi ra khỏi sương phòng, gã trung niên không nói một lời nào, chỉ dẫn hắn không ngừng qua lại bên trong khoang thuyền mà thôi.

- Ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Dương Khai không nhịn nổi lên tiếng hỏi.

- Ta dẫn ngươi thì ngươi cứ đi, lắm chuyện cái gì?

Y không vui nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng:

- Theo lý mà nói thì một vị khách không rõ lai lịch như ngươi hẳn phải bị giết thẳng tay rồi.

Trong mắt Dương Khai hiện lên một chút hàn quang.

- Tuy nhiên Bích Nhã đại nhân lại không muốn giết ngươi, cho nên muốn ta an bài cho ngươi một chỗ ở, để chờ đại nhân quay trở về, đại nhân sẽ tìm ngươi sau.

Y giải thích.

Dương Khai khẽ hít một hơi, hắn biết tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì nữa.

Chỉ cần Bích Nhã còn muốn làm chuyện đó với hắn thì hẳn nàng ta sẽ không cho người giết hắn.

Tiếp tục đi theo gã trung niên đó ước chừng thời gian một nén nhanh, hai người mới đi tới một gian mật thất khá lớn.

Vừa tới nơi này, Dương Khai đã thấy được một nguồn năng lượng nồng đậm tới cực điểm, trong mật thất này, năng lượng tựa như đã nồng đậm tới mức gần như hóa thành thực chất.

Nơi này hẳn là đáy thuyền, Dương Khai nhìn ngó xung quanh, đầy chấn động.

Mật thất này không biết dùng cái gì để xây nên, từng đạo trận pháp nối liền nhau không ngừng lóe sáng, trải rộng khắp các ngóc ngách bên trong căn phòng, hội tụ lại thành một đại trận kinh thiên, mà trận pháp này còn truyền những sợi nhỏ hẹp đi tới các nơi khác trong con thuyền.

Từng hàng tinh thạch cực phẩm được đặt theo một quy luật nhất định, mỗi một viên đều cỡ bằng cái chậu rửa mặt nhỏ, bên trong có chứa năng lượng vô cùng nồng đậm.

Những năng lượng này được vận chuyển ra ngoài thông qua trận phám, cũng không biết là đi tới những nơi nào.

Hơn nữa ở trong mật thất có chia ra những ô vuông độc lập ngăn cách, mỗi một ô vuông đều có một võ giả đang ngồi khoanh chân ở đó, công lực không đồng đều, cao có thấp có.

Đại đa số đều là võ giả Siêu Phàm Cảnh, cũng có một số là Nhập Thánh Cảnh.

Đám võ giả này hai tay hai chân đều bị trói bằng những sợi xích nối từ đáy mật thất, khiến cho bọn họ chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi mà thôi, không thể nào rời khỏi nơi đó.

Trên xích có tản ra một chút dao động quỷ dị, tựa như có công năng gò bó nào đó.

Dương Khai chùn lòng xuống, ý thức được điều bất ổn.

Bởi vì hắn phát hiện, những kẻ bị trói bằng xích này đều suy yếu vô cùng, sắc mặt nhợt nhạt, sức mạnh trong cơ thể bọn họ vô thanh vô tức tụt dần, trông có vẻ đều kiệt sức quá độ.

Những ai nguy kịch thì khí tức chìm nổi không ngừng, cảnh giới tựa như đang có nguy cơ hạ xuống.

- Nơi này là nơi nào?

Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Động Lực thất của chiến hạm.

Gã trung niên thuận miệng trả lời.

- Việc ngươi cần phải làm cũng rất đơn giản, chỉ cần làm giống như bọn họ, khoanh chân ngồi đó, còn việc khác ngươi không cần quan tâm.

Không để cho Dương Khai hỏi chút gì, y quay sang một bên khác hét lớn:

- Kha Mông, ta mang tới cho ngươi một người mới đây!

Một bóng người bỗng nhiên hiện ra trước mắt Dương Khai, nhìn hắn một chốc rồi tỏ vẻ hài lòng, nhếch miệng cười khẽ:

- Tu vi coi như là ổn, tìm đâu ra đấy?

Gã trung niên chỉ nhún vai:

- Bích Nhã đại nhân mang về.

- Bích Nhã đại nhân ư?

Kha Mông nhíu mày, mỉm cười đầy thú vị:

- Đại nhân nỡ để tên tới Động Lực thất sao?

- Bích Nhã đại nhân phải đi ra ngoài để làm nhiệm vụ, tạm thời không có ai trông coi hắn, cho nên muốn để cho hắn ở Động Lực thất, ngươi trông coi hắn cho cẩn thận, đừng có để cho hắn chết đó.

Kha Mông cười một tiếng nham hiểm, lộ ra một cái răng nanh mọc lệch như dã thú:

- Cái này thì ta đây không dám cam đoan, vừa rồi đã có một tên xui xẻo thăng thiên rồi, ngươi cũng hiểu nơi này mà, đâu phải do ta định đoạt được hết.

Gã trung niên nhíu mày, hình như cũng biết điều khó xử của Kha Mông, gật đầu nói:

- Dù sao thì cũng cố hết sức có thể, vì nếu như lần sau Bích Nhã đại nhân quay về mà hắn chết mất rồi thì hẳn sẽ chọc giận đại nhân đó.

Sắc mặt Kha Mông có chút biến đổi, để lộ sự kiêng kỵ rõ rệt, dường như có chút e ngại vị mỹ phụ đó, trầm ngâm gật đầu, nói:

- Được rồi, ta sẽ phát cho hắn chút thánh tinh, để hắn không bị suy yếu là được.

- Thế thì tốt!

Gã trung niên gật đầu, nhìn Dương Khai một cái thật sâu rồi xoay người đi.
Advertisement
';
Advertisement