Soạt!
Trong mắt đám người nhà họ Diệp đầy tia máu!
Tiệc rượu là để con người thưởng thức.
Tần Vinh An lại so sánh mọi người như con chó nhà ông ta?
Thật ức hiếp người quá đáng!
Một tướng quân Long Hồn đi ra, vẻ mặt đầy tức giận: “Tần Vinh An, ông có ý gì hả?”
“Cho dù nhà họ Diệp lụi bại, thì ông cũng không thể sỉ nhục được!”
Tần Vinh An lạnh lùng nhìn người này: “Tôi nhận ra anh, Lý Kính Phúc phải không?”
“Nghe nói anh sống rất tốt ở Long Hồn, lúc khác tôi sẽ nhắc một tiếng với chú của tôi”.
Rồi ông ta cười đầy ý sâu xa: “Chăm sóc anh thật tốt”.
“Ông!”
Vẻ mặt Lý Kính Phúc biến sắc.
Muốn gây khó dễ cho mình ư!
Đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng tức giận.
“Ha ha ha!”
Tần Vinh An ngửa cổ cười lớn, nhìn vào trong đại sảnh: “Diệp Công, con chó nhà tôi thích ăn đồ tiệc rượu của nhà ông, ông không để bụng, cho nó ăn nhiều chút chứ?”
Phập!
Diệp Cấm Thành ngồi trong hội trường đập bàn đứng lên.
Nổi giận định xông ra nói lý với Tần Vinh An.
Đôi mắt Diệp Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh, ngồi vị trí trên đầu: “Chú hai, bình tĩnh”.
Trên khuôn mặt già nua của Diệp Cấm Thành đầy tức giận: “Anh cả, anh muốn em bình tĩnh thế nào?”
“Nhà họ Tần! Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Ông ta cắn chặt răng: “Chắc chắn là ý của lão già Tần Tướng Thần đó!”
“Lão già đó, ba mươi năm trước đã không bằng lòng với anh rồi”.
“Nếu không phải… nếu không phải chuyện đó, nhà họ Diệp chúng ta sao lại như này chứ?”
Diệp Cấm Thành tức giận gầm lên.
Cả nhà họ Diệp tĩnh lặng như cái chết!
Tần Vinh An cười: “Ông Cấm Thành, ông làm sao?”
“Việc gì phải gọi lớn tiếng như vậy?”
“Có phải không được khỏe không, có cần tôi mời bác sĩ đến khám cho ông không?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói thản nhiên vang lên: “Nhà họ Diệp có người không được khỏe sao?”
“Vừa hay tôi hiểu chút y thuật, hay là, tôi khám giúp trước?”
Vừa dứt lời.
Tần Vinh An sầm mặt.
“Ai thế hả? Mẹ kiếp, lại không biết…”
Chữ ‘điều’ trong không biết điều còn chưa được nói ra.
Cả người Tần Vinh An ngây ngốc, cơ thể cứng đờ, miệng há thật to.
Hoàn toàn không khép lại được!
“Đây là…”