Mở ra đọc: “Diệp Bắc Minh, lạm sát vô số võ giả, tội thứ nhất!”
“Vi phạm quy tắc võ đạo, tội thứ hai!”
“Giết vào gia tộc người canh giữ, tội thứ ba!”
“Coi thường tôn nghiêm người canh giữ, tội thứ tư!”
“… tội thứ năm!”
…
“… Tội thứ mười tám!”
Tống Trí Vân đọc hết một hơi ra mười tám tội chứng của Diệp Bắc Minh.
Vượt ngoài dự liệu là, lần này Diệp Bắc Minh lại không ngắt lời.
Đứng ở đó nghe hết!
Tống Trí Vân thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, còn tưởng anh bị hoảng sợ.
Nở nụ cười ngạo mạn: “Diệp Bắc Minh, nghe thấy mười tám tội chứng của mình rồi chứ?”
“Đây là những tội chứng do đích thân các vị lãnh đạo người canh giữ liệt ra!”
“Nếu cậu biết điều, lập tức theo tôi đi gặp các vị lãnh đạo người canh giữ”.
Ông ta nhướn mày cười hung dữ: “Nói không chừng, cậu còn có cơ hội sống!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Người canh giữ là cái thá gì, bọn họ có thể định tội cho tôi sao?”
“Cậu!”
Tống Trí Vân ngẩn người, mở to đôi mắt.
Giống như gặp ma!
Diệp Bắc Minh lại nói người canh giữ là cái thá gì?
Mẹ kiếp!
Người canh giữ là đồ vật chắc?
Vãi!
“Người canh giữ gần như mạnh nhất Long Quốc, địa vị sánh ngang Long chủ”.
Tống Trí Vân dường như thét lên: “Cậu nói người canh giữ là cái gì!”
“Mẹ kiếp, cậu có thái độ gì thế hả?”
“Lửa giận ngút trời!”
Bỗng nhiên.
Ầm!
Một tiếng sét đánh vang lên.
Tống Trí Vân hoa mắt, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước ông ta.
Giơ tay tóm chặt cổ của ông ta!
“Cậu muốn làm gì?”
Tống Trí Vân kinh hãi.