Nếu người bình thường bảo ông ta cút thì đã bị ông ta đập chết rồi.
Nhưng mà.
Thiên phú của Diệp Bắc Minh quá đỗi siêu phàm, rất khủng khiếp nên ông ta mới nảy lòng yêu mến: “Diệp Bắc Minh, lão phu tha thứ cho sự vô lễ khi nãy của cậu!”
“Và đó cũng là lần cuối cùng...”
Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Câm miệng, ông có phiền quá không?”
Tiêu Long Cơ sửng sốt.
“Hừ!”
Một tiếng hừ vang lên.
Gương mặt già cả của Mạc Thương Khung tối mịt.
Ngay sau đó.
“Haha!”
Tiêu Long Cơ cười to: “Ông bạn này, ông thấy đấy, đâu phải là tôi không nể mặt cung Xã Tắc đâu”.
“Là do tên Diệp Bắc Minh này không biết điều thôi, đúng không nào?”
Mạc Thương Khung lùi ra sau, mặc kệ nói: “Tùy ông”.
Ông ta đang định chuẩn bị ngay thời khắc sinh tử ra tay cứu Diệp Bắc Minh.
Đến lúc đó, Diệp Bắc Minh còn không phải cảm động rớt nước mắt à?
Quỳ xuống xin được bái sư?
Tiêu Long Cơ suýt nữa bật cười thành tiếng: “Cảm ơn nhé!”
Ông ta đảo mắt, ánh mắt hệt như một con rắn độc nhăm nhe vào Diệp Bắc Minh.
“Ranh con, hôm nay cậu vốn có cơ hội sống sót nhưng mà đã tự hủy nó rồi!”
Tiêu Long Cơ nhe răng cười: “Nếu đã vậy thì để lão phu đánh cậu tàn phế trước, rồi mang về từ từ thẩm vấn cậu!”
Vút!
Tiêu Long Cơ bay lên nhanh như đạn bắn, gió nổi lên, thổi bay tuyết đọng trên mặt đất trông hệt như một cơn lốc xoáy quét qua.
Trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đứng đó, cầm kiếm Đoạn Long trong tay như đã “quên” cách tấn công.
Tiêu Long Cơ càng cười cuồng loạn hơn: “Haha, ranh con, bị khí tức Võ Thánh đỉnh phong dọa ngây người rồi?”
Ông ta nâng tay lên, một luồng lực lượng ngang ngược kéo tới.
Trong không khí truyền tới từng tiếng xé gió hướng thẳng tới bả vai Diệp Bắc Minh.
Ầm.