Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Bên ngoài gia tộc Chiba được canh gác nghiêm ngặt, hơn trăm võ sĩ tuần tra mỗi ngày.  

 

Lúc này gia tộc Chiba sớm đã khác hoàn toàn ngày xưa.  

 

Tất cả những người đi qua trước cổng lớn gia tộc Chiba đều phải xếp hàng kiểm tra mấy lượt.  

 

Một thanh niên trẻ từ phía xa đi đến, bị một đội võ sĩ ngăn lại: “Anh tên là gì, nhà ở đâu?”  

 

“Từ đâu tới?”  

 

“Muốn đi đâu?”  

 

“Anh đến đây làm gì?”  

 

Thanh niên trẻ thản nhiên nhả ra hai chữ: “Giết người”.  

 

“Anh nói cái gì?”  

 

Những võ sĩ này kinh ngạc, lập tức tản hết ra, bao vây thanh niên không lọt một giọt nước.  

 

Thanh niên trẻ giơ tay, kiếm Đoạn Long liền xuất hiện.  

 

Bên trên còn có một con rồng quấn quanh!  

 

Phụt!  

 

Anh chém ngang một đường kiếm, hơn trăm võ sĩ đều bị chém ngang hông, chết ngay tại chỗ.  

 

“Là ai?”  

 

“Khốn khiếp, đám đến gia tộc Chiba hoành hành, muốn chết hả!”  

 

Ở cổng lớn gia tộc Chiba vang lên tiếng quát tháo.  

 

Mấy trăm võ sĩ xông lên, còn có mấy thượng nhẫn khí tức khủng bố, tất cả đều rút đao võ sĩ xông về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh dẫm chân, một luồng sóng khí đáng sợ cuồn cuộn nổi lên.  

 

Các võ sĩ có mặt đều bị đánh bay, hóa thành sương máu!  

 

Anh đã là cảnh giới võ tông, những võ sĩ còn chưa bằng cả tông sư này, làm sao có thể ngăn cản được anh?  

 

Mấy thượng nhẫn bị cái dậm chân này đánh cho toàn thân nứt ra, máu tươi chảy ào ào.  

 

Nằm dưới đất kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày là ai?”  

 

Soạt!  

 

Anh bước ra một bước, đến trước mạt mấy tên thượng nhẫn.  

 

Phập!  

 

Anh giơ chân dẫm bẹp đầu của bọn họ.  

 

Sau đó hiên ngang đi vào trong gia tộc Chiba.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đợi đã, cậu nhóc, gia tộc Chiba này không đúng lắm!”  

 

“Sao thế?”  

 

Diệp Bắc Minh dừng bước chân.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu cảm nhận kỹ hơn đi”.  

 

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, trong không khí phía trước có chút năng lượng dao động.  

 

Anh khẽ động trong lòng: “Kết giới?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế, sau cánh cửa phía trước, có một kết giới”.  

 

“Tôi cũng không tra ra được, phía sau kết giới có cái gì”.  

 

“Có thể chỉ là kết giới bình thường, cũng có thể phía sau ẩn giấu nguy hiểm!”  

 

“Cậu suy nghĩ kỹ đi, một khi đi vào, có thể có nguy hiểm”.  

 

Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Với thực lực hiện tại của tôi, nếu mượn sức mạnh của ông, có thể giết võ đế không?”  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không thể! Nhưng, có thể tự bảo vệ mình”.  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Không giết được võ đế ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: “Cậu nhóc, tuy thực lực võ đạo của trái đất hơi thấp, nhưng cậu còn cách quá xa cảnh giới võ đế”.  

 

“Một khi tiến vào cảnh giới võ đế, tương đương với một vùng trời khác”.  

 

“Vốn không phải đơn giản bùng phát là có thể giết chết võ đế!”  

 

“Hơn nữa, tôi còn chưa hồi phục hoàn toàn! Nếu tôi ở trạng thái đỉnh phong, không cần cậu, tôi ra tay cũng có thể giết võ đế!”  

Advertisement
';
Advertisement