Lúc này, giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền đến.
"Từ giờ trở đi, nơi đây chính là sân huấn luyện của các cậu!"
"Nhiệm vụ của các cậu chỉ có một!"
"Chơi hỏng chỗ này cho tôi, chơi chết bọn họ, để bọn họ tuyệt chủng đi!"
"Rõ!"
Đám người tiểu đội Sát Thần có chút hưng phấn.
Chiba Sadako trở nên thất thần, trái tim co rút kịch liệt, cô ta biết Đông Doanh hoàn toàn xong rồi.
Vèo!
Lúc Chiba Sadako đang mất tập trung, mấy cây ngân châm bay tới, chui trong cơ thể của cô ta.
"Anh lại làm gì tôi?"
Chiba Sadako hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Quỷ Môn Thập Tam Châm, từ từ hưởng thụ đi!"
Phía sau truyền đến tiếng cầu xin và kêu thảm của Chiba Sadako.
...
Diệp Bắc Minh trực tiếp rời khỏi Đông Doanh, trở về phủ Diệp ở Giang Nam.
Vừa mới trở về liền gặp được một bóng hình xinh đẹp đi qua trước mặt.
Rõ ràng đối phương cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, chẳng những không dừng lại mà còn nhanh chóng chạy đi.
"Nhược Tuyết!"
Diệp Bắc Minh hô một tiếng: "Lâu như vậy không gặp, làm sao nhìn thấy anh liền chạy thế?"
Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết có chút bối rối: "Em... Khụ khụ, em về công ty có chút việc, cho nên..."
"Hả, sao giọng em lạ thế?"
Diệp Bắc Minh có chút chần chờ.
"Hả? Nào có, gần đây cổ họng không thoải mái, có thể là bị cảm đi".
Hạ Nhược Tuyết giật mình, vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh đột nhiên tiến lên, túm lấy cổ tay Hạ Nhược Tuyết bắt mạch: "Không có vấn đề gì, em không bị cảm, cũng không mắc bệnh, thân thể rất tốt".
Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết né tránh: "Ặc, chắc là do tập đoàn Tuyết Minh có nhiều công việc đi".
"Cho nên em mới thấy hơi phiền muộn trong lòng".
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế ngồi xuống.
Sau đó nhẹ nhàng kéo một phát, Hạ Nhược Tuyết liền ngồi gọn trong lòng anh: "Vậy hãy nghỉ ngơi mấy ngày, vừa vặn gần đây anh cũng rảnh rỗi".
"Hay là em tự cho mình vài ngày nghỉ ở cùng với anh?"
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy vòng eo thon của Hạ Nhược Tuyết.
"A!"
Hạ Nhược Tuyết ngồi trên đùi Diệp Bắc Minh, cơ thể mềm mại lập tức xụi lơ, không có một chút sức lực nào.