Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Tiếng điện thoại di động vang lên, cô ta nhìn thoáng qua màn hình theo bản năng.  

 

Trên đó báo tin tức rằng: Vua Tây Vực qua đời vì bệnh!  

 

Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi ấy thôi đã khiến Tôn Thiến sửng sốt lần nữa, tròng mắt cô ta suýt nữa rớt ra ngoài.  

 

Người kia chính là vua Tây Vực đấy!  

 

Sao có thể vì bạo bệnh mà qua đời chứ?  

 

Lẽ nào có lên quan tới Diệp Bắc Minh thật à?  

 

Tôn Thiến hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Được rồi, tôi nói cho anh biết Nhược Tuyết bảo cô ấy đến nơi tên là Côn Lôn Hư".  

 

"Quả nhiên là Côn Lôn Hư!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm nghị.  

 

Tôn Thiến nói tiếp: "Tình hình cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ".  

 

"Nhược Tuyết chỉ nói với tôi rằng tuy cô ấy là người của gia tộc Cổ Võ nhưng thuở bé lại lớn lên ở Côn Lôn Hư".  

 

"Sau tuổi mười sáu mới trở lại gia tộc Cổ Võ, cô ấy không thích chuyện đánh đánh giết giết ở Côn Lôn Hư".  

 

"Sau khi ra ngoài lại không thích không khí lừa lọc ở nhà họ Hạ nên mới chạy tới thế giới phàm tục".  

 

"Bây giờ, cô ấy phải trở về, nếu không trở về thì có thể liên lụy anh".  

 

"Có lẽ..."  

 

Tôn Thiến ngập ngừng một lát rồi nói: "Có lẽ sẽ uy hiếp đến tính mạng của anh!"  

 

"Hiện tại tôi lại cho rằng Nhược Tuyết nghĩ nhiều rồi".  

 

"Anh lợi hại như vậy mà, Côn Lôn Hư kia có thể trâu bò đến mức nào chứ?"  

 

"Sao có thể uy hiếp được anh!"  

 

Cô ta quan sát Diệp Bắc Minh, mắt lóe sáng nói: "Anh nên nói hết ra từ đầu mới đúng".  

 

Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu.  

 

Lòng chẳng biết đang nghĩ gì.  

 

Tôn Thiến cảm giác bầu không khí có chút ngượng nghịu bèn hỏi một câu: "Anh có đói bụng không? Nếu không thì để tôi nấu bát mì cho anh ăn?"  

 

"Được".  

 

Diệp Bắc Minh ngồi suy nghĩ miên man rồi thuận miệng đồng ý.  

 

"Được!"  

 

Tôn Thiến như được trút bỏ gánh nặng, lao thẳng ra ngoài.  

 

Chân trước cô ta vừa mới bước ra ngoài cửa.  

 

Tút tút tút...!  

 

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng nói của thư ký Tiền vang lên, nghe rất nghiêm trọng: "Long Soái, xảy ra chuyện lớn rồi!"  

 

Diệp Bắc Minh trầm xuống như đã đoán ra được điều gì.  

 

Nhưng anh vẫn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"  

 

Thư ký Tiền căng thẳng nói: "Tây Vực loạn thật rồi ạ!"  

"Tứ đại chiến thần dưới trướng vua Tây Vực phân chia lãnh địa, tự xưng làm vua!"  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: "Chuyện ở Tây Vực do tôi gây nên, tôi sẽ giải quyết nó".  

 

Thư ký Tiền nói tiếp: "Còn một chuyện nữa".  

 

"Gia tộc người canh giữ mở một cuộc họp bày tỏ sự bất mãn với phong cách làm việc của ngài!"  

 

"Trong thành Võ Đế, đài võ đạo đã phủ bụi hơn mười năm đã được mở lại, buộc ngài phải tiến hành trận chiến Long Môn!"  

 

Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: "Trận chiến Long Môn đó là cái gì?"  

Advertisement
';
Advertisement