Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 Nếu như bị Diệp Bắc Minh giết, há chẳng phải thất bại trong gang tấc?!!  

 

“Dừng tay, tôi đồng ý!”  

 

Giọng nói của thần nữ Túc Hoàng run rẩy, hoàn toàn sợ hãi.  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long, lộ ra nụ cười châm biếm: “Xem như bà thức thời!”  

 

Giây kế tiếp.  

 

Tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng lùi vào trong cơ thể Tôn Thiến, Tôn Thiến khôi phục quyền khống chế cơ thể.  

 

Cô ta mặt đầy kinh hoàng: “Bắc Minh, bà ta là thứ gì vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Đừng lo lắng, đây là đồ tốt, lát nữa sẽ giải thích cho cô”.  

 

“Trước tiên ký kết hiệp ước chủ tớ rồi nói!”  

 

Bóng dáng thần nữ Túc Hoàng từ trong cơ thể Tôn Thiến truyền tới: “Không thể nào, còn phải ký hiệp ước chủ tớ?”  

 

“Tuyệt đối không thể nào!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh băng, một lần nữa khởi động Huyết Hồn chú, trong nháy mắt bao phủ Tôn Thiến.  

 

Thần nữ Túc Hoàng kêu lên: “Chờ chút, tất cả đều dễ nói…”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt mở miệng: “Đây là cơ hội cuối cùng!”  

 

“Được, tôi lập tức ký!!!”  

 

Thần nữ Túc Hoàng hoàn toàn kinh ngạc.   

 

Cậu thanh niên này quả quyết và dứt khoát, hoàn toàn chấn nhiếp bà ta!  

 

Căn bản không cho bất kỳ ai cơ hội nói đến điều kiện!  

 

Rất nhanh.  

 

Một đường huyết quang hiện lên, mấy chục chữ màu máu treo lơ lửng trên không trung.  

 

Thần nữ Túc Hoàng mở miệng: “Tôn Thiến cô cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi vào là được!”  

 

“Chờ chút!”  

 

Diệp Bắc Minh ngăn cản Tôn Thiến, truyền âm hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là nghi thức hiệp ước chủ tớ?”  

 

“Đúng vậy, không vấn đề gì”.  

 

Nghe thấy giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới, Diệp Bắc Minh mới để Tôn Thiến cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên.  

 

“A...”  

 

Tôn Thiến kêu lên một tiếng, ôm đầu, đau đớn ngồi xổm dưới đất.  

 

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Cô ấy sao vậy? Bà dám làm bậy!!!”  

 

Thần nữ Túc Hoàng lạnh nhạt nói: “Chúng ta ký kết hiệp ước chủ tới, tất cả liên quan đến tôi đều vào trong đầu cô ta”.  

 

“Cô ta nhất thời không chấp nhận nổi cũng bình thường!”  

 

Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm mấy cây kim bạc.  

 

Đâm vào đầu Tôn Thiến!  

Advertisement
';
Advertisement