Thái dám dâng tài liệu trong tay lên.
Vừa mở ra xem.
Tô Lăng Vân ngẩn người, không thể tin nổi nói: “Diệp Bắc Minh, điện Huyết Hồn là do anh tiêu diệt?”
…
Ở một sơn cốc tuyết rơi cả năm sâu trong Côn Luân Hư,
Bốn phương tám hướng đều là chướng khí!
Không thấy ánh mặt trời.
Cho dù là võ giả hàng đầu nhất Côn Luân Hư, cũng không thể đặt chân vào nơi này.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Một ngôi sao bắng lướt ngang bầu trời, phá vỡ sự yên tĩnh của sơn cốc này.
Soạt!
Chín mươi chín bóng hình lập tức vút bay lên trời, đứng giữa không trung, kinh hãi nhìn bầu trời: “Đây là đế tinh giáng xuống ư?”
Cả sơn cốc tĩnh lặng.
Sau đó!
Chín mươi chín bóng hình phát ra tiếng cười như sói hú.
“Ha ha ha! Chúng ta đã đợi hai mươi ba năm rồi!”
“Đế tinh, ha ha ha! Cuối cùng đế tinh đã giáng xuống Côn Luân Hư rồi!”
“Vãi, cuối cùng tôi có thể không cần ở lại nơi quỷ quái này nữa rồi!”
“Ha ha ha! Tên nhóc đó đúng là khiến người ta bất ngờ! Tôi còn cho rằng ít nhất phải mấy chục năm nữa, cậu ta mới có thể làm được tất cả đấy!”
“Đế tinh giáng xuống, phong ấn sắp được giải trừ, chúng ta có thể xuống núi rồi!”
“Ha ha ha!”
…
Khoảnh khắc đế tính lướt ngang bầu trời Côn Luân Hư.
Rất nhiều người trong đế quốc, tông môn của Côn Luân Hư đều ngẩng nhìn lên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!