Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 Trong cơ thể như có dòng điện chạy qua!  

 

Tê tê.  

 

Đây là lần đầu tiên có người đàn ông không quan tâm nhan sắc của cô ta, cho dù cách chưa đến nửa mét, một bàn tay tóm chặt cổ tay của cô ta.  

 

Mộc Tuyết Tình cũng không nhìn thấy chút suy ý xấu xa nào trong mắt của đối phương: ‘Chẳng lẽ anh ta không thấy mình đẹp sao?’  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi nói: “Hiện giờ cô ấy thế nào?”  

 

Mộc Tuyết Tình biết Diệp Bắc Minh đang hỏi về Chu Nhược Giai: “Cô ấy ở Lưu Ly Tông!”  

 

“Khi mới nhập môn, tôi từng chăm sóc cô ấy, cho nên quan hệ của chúng tôi khá tốt, đã tặng tôi chiếc đồng hồ này”.  

 

“Hơn nữa, thiên phú của cô ấy rất nghịch thiên, đã được tông chủ thu nhận làm đệ tử thân truyền!”

“Anh có thể yên tâm, cô ấy sống ở Lưu Ly Tông rất tốt!”  

 

Lưu Ly Tông?  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái tên này.  

 

Xử lý trong việc trước mắt, thì đi tìm Nhược Giai!  

 

Rồi trực tiếp cùng Liễu Như Khanh rời đi.  

 

Bên ngoài cổng lớn nhà họ Liễu lập tức sôi sục.  

 

“Diệp Bắc Minh này là ai?”  

 

“Sát thần? Danh xưng thật bá đạo!”  

 

“Hoàng đế của đế quốc Thanh Long sắp phát điên rồi, thái tử Tô Lăng Vân chết rồi, chính là tổn thất nặng nề đối với đế quốc Thanh Long!”  

 

“Tôi không thể tưởng tượng được sẽ gây nên sóng gió thế nào nữa!”  

 

“Đánh cược đi, Diệp Bắc Minh có thể sống được mấy ngày?”  

 

…  

Ánh mắt của Văn Nhân Mộc Nguyệt lóe lên: “Chúng ta cũng nên đi thôi!”  

 

Cô ta dẫn theo đệ tử của cung Xã Tắc mau chóng rời đi. 

Vừa rời khỏi thành Hoàng Phong, Diệp Bắc Minh và Liễu Như Khanh đi ra. 

“Là các người!”  

 

“Các người muốn làm gì?” 

Đệ tử của cung Xã Tắc kinh ngạc, tất cả rút vũ khí bày tư thế phòng ngự. 

Văn Nhân Mộc Nguyệt quát nói: “Được rồi, tất cả dừng tay!” 

“Văn Nhân sư tỷ?” 

Các đệ tử của cung Xã Tắc ngẩn người. 

 

Advertisement
';
Advertisement