Tàn hồn của Long Đế im lặng một lúc lâu mới hít sâu một hơi, nói: “Diệp Bắc Minh, trách không được tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhận cậu làm chủ, tôi thật sự không bằng cậu!”
“Tốt lắm, tàn hồn của tôi cũng không thể nào giữ trạng thái thanh tỉnh mãi được”.
Ông ta đã chịu đủ tổn thương rồi.
Bày tỏ không muốn để ý tới tên biến thái này nữa!
“Bây giờ tôi cần phải ngủ say, nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe”.
Nói xong, tàn hồn của Long Đế hóa thành một vệt ánh sáng màu đỏ máu.
Trôi lơ lửng trong không gian phía sau tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.
Đi thẳng đến tầng thứ bảy của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chỉ có một cái bục nhỏ và một quyển bí tịch luyện võ.
Mở ra và nhìn một cái.
“Đồ Long Trảm, võ kỹ thượng phẩm cấp thánh!”
Hai tròng mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cuối cùng cũng có võ kỹ thuộc loại tấn công, nhưng cũng vẫn chỉ là cấp thánh?”
“Không thể vượt qua cấp thánh sao?”
Có hơi thất vọng.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu đừng có được lợi lại còn khoe mẽ nha!”
“Võ kỹ thượng phẩm cấp thành, toàn bộ Côn Luân Hư cũng chưa chắc đã có một quyển đâu!”
“Được rồi”.
Diệp Bắc Minh như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.
Đi vào tầng thứ tám.
Vẫn là một cái bục nhỏ, bất chợt một cái đan đỉnh xuất hiện trước mắt.
Tiến lên nhìn thử.
“Tinh Thần Đỉnh?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!