"Chắc chắn là anh Bắc Minh có lí do nào đó mới dùng tên của anh Bắc Phong!"
Mộc Tuyết Tình chấn động.
Sắc mặt biến đổi!
Trên mặt cô ta toàn là vẻ không dám tin: "Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh mà cô nói?"
"Không có khả năng!"
Mộc Tuyết Tình lập tức đứng lên.
"Phù phù phù!"
Cô ta hô hấp dồn dập.
Trái tim kinh hoàng không ngừng đập thình thịch!
Vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Nhược Giai: "Nhược Dư, cô đang nói đùa sao?"
"Sát thần Diệp Bắc Phong mạnh mẽ chém chết thái tử của đế quốc Thanh Long trước mặt hơn trăm ngàn người!"
"Hơn nữa, mấy ngàn binh sĩ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta loại bỏ!"
"Tên tuổi của sát thần đã sớm truyền khắp Côn Luân Hư rồi!"
"Cô nói với tôi là Diệp Bắc Minh 23 tuổi, lại là người của giới phàm tục”.
"Tuy Diệp Bắc Phong nhìn qua cũng rất trẻ tuổi, nhưng sao Diệp Bắc Minh có thể là sát thần Diệp Bắc Phong được?"
Mộc Tuyết Tình cứ nói một câu là lại lắc đầu một cái.
Khi cô ta nói ra một chữ cuối cùng.
Đã lắc đầu điên cuồng như trống bỏi rồi.
Chu Nhược Giai thấy thế thì nói: "Ôi trời, tôi không giải thích rõ được”.
"Chị Tuyết Tình, tôi có thể dùng nhân phẩm của tôi để thề”.
"Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh, anh ấy là anh Bắc Minh của tôi!"
"Cô!"
Mộc Tuyết Tình ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.