Trực tiếp gạt Diệp Bắc Minh và Lăng Thi Âm sang một bên.
Vừa đi vào cửa.
“Người vừa rồi là ai thế?”
Phương Ngọc Lâu hứng thú hỏi.
Ngô Khinh Diên cười nói: “Aiz ya, có thể là ai chứ”.
“Một người bạn của tôi tìm tôi hỏi thăm chút đồ ấy mà”.
Phương Ngọc Lâu lập tức mất hứng.
Định vỗ mông Ngô Khinh Diên.
Bóng người Ngô Khinh Diên chợt lóe, tránh được bàn tay lợn của Phương Ngọc Lâu: “Ha ha ha, cậu Phương, anh xấu quá đi”.
“Chỉ biết bắt nạt Diên Nhi!”
...
Người đàn ông trung niên của thương hội nhà họ Ngô đi tới: “Hai vị, mời theo tôi đến phòng khách quý nghỉ ngơi”.
“Tiểu thư tiếp đãi cậu Phương xong sẽ lập tức qua ngay”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Sau khi vào phòng khách quý.
Người đàn ông trung niên cầm tới một tập tranh giao cho Diệp Bắc Minh, nói đây là đồ hôm nay nhà họ Ngô muốn đấu giá.
Rồi vội vã rời đi.
Diệp Bắc Minh có chút nhàm chán, liền tiện tay lật xem.
Phần lớn đều là một vài loại đan dược, công pháp, vũ khí phụ ma, v.v…
Còn có một vài bản đồ thám hiểm cổ.
Khi Diệp Bắc Minh lật đến một trang, nhìn thấy một cục sắt đen thui.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên vang lên: “Nhóc con, cậu gặp may mắn rồi!”
“Vậy mà có thể gặp được đồ này ở đây!”
Diệp Bắc Minh dừng lại: “Sao vậy, cục sắt này là bảo bối?”