Người của Phần Thiên Tông vô cùng sợ hãi thốt lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Động đất tới!”
Rất nhiều người của cung Hạo Miểu lao ra từ trong Phần thiên Tông, bọn họ nhìn vào bãi máu loãng trên mặt đất rồi nhìn vào đám Diệp Bắc Minh mà lòng đầy hoảng sợ!
“Tên nhãi kia, mày là người phương nào tới?”
Đệ tử của cung Hạo Miểu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên.
Dãy núi cao nhất Phần Thiên Tông bỗng nổ tung, một khe hở to tướng xuất hiện.
Đất rung núi chuyển, khói bụi bay mịt mù.
Một ngọn lửa rực cháy bay thẳng lên chín tầng mây.
Rồi nó hóa thành một con rồng lửa gào thét cuồng loạn trên không trung.
Mặc dù nhiệt độ rất khủng bố, nhưng quả thật Diệp Bắc Minh không có dấu hiệu bị hòa tan.
Sau khi xâm nhập vào trong khoảng 5000 mét, xung quanh đã là thế giới nham thạch nóng chảy.
Một màu đỏ bừng!
Giống như địa ngục!
Trong nham thạch nóng chảy chuyển động có một đóa hoa sen màu lửa đỏ nở rộ, vô cùng chói mắt.
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao ở đây còn có thực vật?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đây là Phần Thiên Chi Diễm, dị hỏa sẽ biến ảo thành đủ loại bộ dáng để đánh lừa ánh mắt của người ta”.
“Phần Thiên Chi Diễm đã bị cậu đánh bị thương, nó muốn ẩn nấp”.
“Bắt lấy nó!”
Diệp Bắc Minh vui vẻ: “Được!”
Anh nhanh chóng tiến lên.
Trong đóa hoa sen kia bộc phát ra một con rắn lửa, há to cái miệng lao thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long ra.
“Ầm!”