Từ từ bước tới.
Đi đến trước mặt ông lão bị thương kia.
Anh nhấc chân lên hung hăng giẫm xuống.
Rầm!
Một đạp của anh đã giẫm nát ngực người nọ.
Tiêu Dung Phi chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh, hô hấp trở nên dồn dập, lòng nghĩ thầm: đây là Võ Thần đấy, thế mà lại chết chỉ bằng một đạp thôi ư?
Tuy rằng... tuy người nọ bị thương nhưng không thể nào không chịu nổi một chiêu thế được chứ?
Ông lão cuối cùng của nhà họ Võ nổi trận lôi đình hét lên: “Ranh con, đồ khốn nạn thối tha!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi cho ông một cơ hội, tự phế võ công rồi cút ra ngoài”.
“Cậu! Nằm! Mơ! Đi!”
Ông lão cắn răng, gằn từng chữ nói: “Kim Cương Bất Hoại Thần Công! Chết cho lão!”
Chân nguyên cả người ông ta xoay chuyển, nước da biến thành màu vàng như hóa thân thành một người bằng vàng.
Rồi lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như bom đạn.
“So tố chất thân thể với tôi à?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Anh cất kiếm Đoạn Long!
Vút!
Anh bước từng bước tới, lao người về phía ông lão.
Cơ thể hai người họ va vào nhau.
Răng rắc.
Ông lão kia bay ngược ra ngoài, xương cốt toàn thân nứt gãy.
Rồi ông ta lăn ra đất, phun ra ngụm máu tươi, định mở miệng nói gì đó.
Bỗng có một bóng người xông tới, một đạp giẫm xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!