Ngô Khinh Diên trừng to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Chủ nhân, cậu... cậu tới từ thế giới phàm trần ư?”
Cô ta quá đỗi ngạc nhiên.
Từ khi nào thế giới phàm trần có võ giả mạnh đến vậy chứ?
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Không thể à?”
Ngô Khinh Diên cúi đầu nói: “Không... không có ạ”.
Đợi đến khi cô ta ngẩng đầu lên lại thì Diệp Bắc Minh đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.
...
Phần Thiên Tông.
Diệp Bắc Minh vừa mới xuất hiện trên đường dẫn lên núi.
“Ai?”
Một giọng nói rét lạnh như băng sương truyền tới, xen lần luồng sát khí dày đặc.
Bốn ông lão thực lực Võ Đế đỉnh phong thầm lặng bước ra, vừa thấy Diệp Bắc Minh thì quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến Sát Thần đại nhân!”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ngay: “Hàn Bát Chỉ bảo các người canh giữ chỗ này à?”
Một ông lão trong đó trả lời: “Đúng vậy, Hàn trưởng lão bảo chúng tôi bảo vệ Phần Thiên Tông!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu nói: “Tình hình Phần Thiên Tông mấy ngày qua thế nào?”
Ông lão kia cung kính đáp: “Sau khi Sát Thần đại nhân quay về, có mấy tên chán sống lén lút thăm dò nơi đây và đã bị bọn tôi giết sạch rồi ạ!”
“Trừ lần đó ra thì cũng không có gì khác lạ”.
Bọn họ đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe Diệp Bắc Minh nói gì.
Bốn ông lão không nhịn được bèn ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh từ đời nào rồi.
Cả lũ khiếp sợ: “Ôi! Gần như vậy, Sát Thần đại nhân rời đi khi nào mà chúng ta không biết thế?”
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào đại điện Phần Thiên Tông.