Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 “Đúng rồi”.  

 

Ông lão mỉm cười nói: “Cô còn có chồng chưa cưới, nghe nói anh ta mất tích năm năm, quay về thì bản lĩnh kinh thiên?”  

 

“Bây giờ là Long soái của Long Quốc, hiện giờ sợ rằng đã tiến vào Côn Luân Hư rồi”.  

 

“Đáng tiếc, với tôi mà nói, ‘đại nhân vật’ của giới phàm tục, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết!”  

 

Người này chính là một trong lão tổ nhà họ Trịnh!  

 

Trịnh Thiên Minh!  

 

Nghe thấy lời của Trịnh Thiên Minh.  

 

Chu Nhược Giai tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”  

 

Trịnh Thiên Minh nở nụ cười như kiểm soát tất cả: “Tôi muốn làm gì, chẳng phải đã nói với cô từ lâu rồi sao?”  

 

“Công pháp võ đạo của nhà họ Trịnh rất đặc biệt, cần tìm một cô gái tương ứng cùng luyện tập”.  

 

“Tôi sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, chắc chắn phải tìm một cô gái sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm”.  

 

“Chỉ cần cô đồng ý cùng tu luyện với tôi, sau này cô muốn làm nữ hoàng của giới phàm tục, tôi cũng giúp cô!”  

 

Chu Nhược Giai cắn răng từ chối: “Không thể nào!”  

 

“Ha ha”.  

 

Trịnh Thiên Minh cười nói: “Tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi?”  

 

“Cô thực sự không biết trân trọng chút nào sao?”  

 

“Cô có biết tôi có một vạn cách xử lý cô không?”  

 

“Cô ngoan ngoãn nghe lời không được sao?”  

 

“Đưa vào đây!”  

 

Ông ta quát một tiếng.  

 

Một đôi vợ chồng trung niên bị ném vào phòng.  

 

Phập!  

 

Khoảnh khắc Chu Nhược Giai nhìn thấy hai người, vẻ mặt không dám tin: “Bố, mẹ!”  

 

“Sao hai người lại ở đây?”  

 

Khuôn mặt Chu Thiên Hạo bị tím bầm gần hết, trên người có rất nhiều vết thương.  

 

Trạng thái tinh thần của Lý Hải Hà rất bất ổn, ôm chặt Chu Thiên Hạo: “Ông xã… đây là nơi nào?”  

 

“Đừng, đừng đánh tôi… Hu hu hu, cầu xin các người đừng đánh tôi!”  

 

Chu Nhược Giai kích động xông lên: “Bố, mẹ, hai người sao thế này?”  

Advertisement
';
Advertisement