Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không biết!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà cũng không biết cảnh giới của các sư tỷ.
Cũng không thể tìm thấy các sư tỷ.
Anh chỉ có thể đi từng bước tính từng bước mà thôi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc con, đừng nhớ tới sư tỷ của mình nữa”.
“Việc quan trọng trước mắt của cậu là nhanh chóng tăng tiến cảnh giới!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Đúng thể, tăng cấp thực lực là quan trọng nhất”.
“Chẳng biết tình hình trong đất tổ Côn Luân Hư thế nào nữa, đi tìm ai đó hỏi trước đã”.
Nói xong, anh định bụng rời khỏi sơn cốc.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh tối sầm mặt mày, nhìn về một hướng nói: “Có người đến đây!”
Hơn mười người tu võ đi vào trong sơn cốc, trong đó có hai người có cảnh giới Tiên Thiên.
Năm Võ Thần.
Những người còn lại đều là Võ Đế!
Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nhanh chóng tản ra bao vây anh.
Một người trẻ tuổi trong số đó bước tới, mở một bức tranh ra, hỏi: “Anh chính là Diệp Bắc Minh à?”
Con ngươi anh lạnh xuống!
Sát khí nổi lên hừng hực!
Diệp Bắc Minh bình thản đáp lời: “Anh là ai?”
Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Tôi là ai à?”
“Tôi là Bạch Tranh Phong, cái tên Bạch Kiều Sở mà anh giết chết kia là em trai của tôi!”
“Anh nói xem tôi là ai?”
Diệp Bắc Minh nhìn gã ta nói: “Nếu nói thế thì anh tới đây để báo thù cho Bạch Kiều Sở à?”
“Không không không!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!