Cách đó vài trăm mét.
Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đang đứng đó.
Tiêu Nhã Phi hơi nôn nóng nói: “Chị ơi, mấy tên nhà họ Bạch đó quá đáng quá!”
“Chúng ta ra tay cứu cậu ta một lần đi!”
Tiêu Dung Phi hơi do dự, nhìn vào ông lão đứng đằng sau mình: “Bát trưởng lão, nhờ người ra tay giúp một lần!”
Gương mặt già nua của Bát trưởng lão nghiêm nghị, ông ta híp mắt: “Cô chủ, thế lực nhà họ Tiêu chúng ta và nhà họ Bạch chẳng kém nhau là bao”.
“Nếu giờ vô duyên vô cớ ra tay cứu người thì sợ là sẽ đắc tội với nhà họ Bạch!”
Tiêu Dung Phi nhíu màu: “Người kia đã từng cứu mạng tôi!”
Bát trưởng lão vẫn lắc đầu nói: “Cô chủ, lần này lão phu ra ngoài chỉ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn mà thôi”.
“Còn những chuyện khác thì không cần quan tâm!”
“Hơn nữa, trong tối còn có hai người trên cả Tiên Thiên của nhà họ Bạch đang âm thầm quan sát cô cho rằng tên kia có thể toàn mạng hay sao?”
“Cái gì?”
Tiêu Dung Phi sững người.
Tiêu Nhã Phi cũng ngơ ngác, không tin nổi: “Nhà họ Bạch bị điên rồi à?”
“Chỉ để giết một người mà phái ra cả hai cường giả trên cả Tiên Thiên!”
Bát trưởng lão trầm tư nói: “Tất cả chỉ vì thần khí chưa xác định kiếm Đoạn Long kia thôi!”
...
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Thừa quá, cậu mới tới Võ Tôn trung kỳ, chỉ coi như là người tu võ cấp thấp mà thôi!”
“Người ta đang ở cảnh giới Tiên Thiên, coi như tiến vào phạm trù võ đạo cấp cao rồi”.
“May thay nội lực trong cơ thể cậu đã chuyển hóa thành chân nguyên từ lâu!”
“Hơn nữa cậu còn có Bất Diệt Kim Thân Quyết, nếu không thì một quyền đó đã đánh cậu tan xương nát thịt rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Cảnh giới Tiên Thiên đúng là mạnh thật!”
Coi như mình đã hiểu biết phần nào về thực lực của võ giả Tiên Thiên.