Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 “Không biết… có vẻ không phải người bình thường!”, tổng giám đốc Lý lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng: “Nhưng cô ta chỉ là cô gái, sợ rằng không thể đối kháng với nhân vật lớn như nhà họ Tần!”  

 

Tổng giám đốc Vương trầm mặc một lúc, nói: “Tôi cảm thấy, cô gái này có thể ngăn được nhà họ Tần!”  

 

“Không thể nào! Cửu Môn Đề Đốc không phải loại vừa, một Vạn Lăng Phong không ngăn được Cửu Môn Đề Đốc!”  

 

Tổng giám đốc Lý quả quyết lắc đầu.  

 

“He he, vậy chúng ta đánh cược đi? Nếu cô ta có thể ngăn được nhà họ Tần, ông đưa tôi mười triệu!”, tổng giám đốc Vương cười he he.  

 

“Ha ha, mười triệu có là gì? Chúng ta đánh cược một trăm triệu!”, tổng giám đốc Lý hừ lạnh lùng một tiếng.  

 

“Được! Chúng ta xem tiếp đi”.  

 

Tổng giám đốc Vương dứt khoát gật đầu.  

 

Tần Tướng Thần kinh ngạc: “Cô gái, cái miệng của cô rất lanh lợi đấy!”  

 

“Cửu Môn Đề Đốc, bắt bọn họ trước rồi tính!”  

 

“Đợi bọn họ vào nhà giam, xem xem bọn họ còn cứng miệng như vậy không!”  

 

“Vâng, thưa thầy”.  

 

Cửu Môn Đề Đốc gật đầu, ra lệnh, mấy chục tông sư võ đạo phía sau lập tức xông lên.  

 

“Sư tỷ, để đệ!”  

 

Diệp Bắc Minh định ra tay.  

 

Vương Như Yên lại cười thản nhiên: “Sư đệ, không cần động tay”.  

 

Chỉ thấy, Vương Như Yên bước ra một bước, nhẹ nhàng giơ tay, một lệnh bài màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay!  

 

“Dừng!”  

 

Khoảnh khắc Cửu Môn Đề Đốc nhìn thấy lệnh bài này, đồng tử co mạnh lại, không nhịn được quát lớn một tiếng.  

 

Mấy chục vị tông sư võ đạo, cùng dừng lại, tỏ vẻ mặt không biết làm thế nào quay đầu nhìn Cửu Môn Đề Đốc!  

 

“Chuyện gì vậy?”, tổng giám đốc Lý cau mày.  

 

“Tại sao không ra tay?”, tổng giám đốc Vương hiếu kỳ.  

“Một lệnh bài màu vàng?”  

 

“Nó là cái gì?”  

 

Các phú hào Long Đô ở hội trường đều tỏ vẻ mặt kỳ lạ.  

 

Advertisement
';
Advertisement