Chu Nhược Giai mừng chảy nước mắt, trực tiếp nhào lên: “Đây là nhà họ Diệp, bố ơi, bố tỉnh rồi!”
“Hu hu hu, bố sống lại thật rồi!”
“Bố ơi!”
Chu Thiên Hạo ngây ngẩn: “Sống lại? Chẳng lẽ bố chết rồi ư?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố nhớ rõ ràng bố bị người ta bắt đi, đưa đến một nơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Nhược Giai giải thích ngọn nguồn sự việc một lượt.
Chu Thiên Hạo ngồi tại chỗ, ngẩn ngơ mất hồn: “Bố thực sự đã chết ư?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Chú Chu, chú cảm thấy thế nào rồi?”
Chu Thiên Hạo nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu Minh, là cháu đã cứu chú ư?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Đúng thế, chú Chu, chú có cảm thấy trong người khó chịu không?”
Chu Thiên Hạo lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy rất mệt”.
“Dường như đã mơ một giấc mơ dài”.
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước.
Bắt mạch cho Chu Thiên Hạo!
Sau khi xác định ông ấy không có vấn đề gì: “Chú Chu, sức khỏe của chú không có vấn đề gì”.
“Thậm chí vì có tinh huyết ma thú, còn khỏe mạnh hơn trước đây”.
“Chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được!”
Đột nhiên, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có người đến!”
Diệp Bắc Minh khẽ động lông mày: “Nhược Giai, em ở cùng chú Chu, anh còn có chút việc”.
Anh đi ra khỏi mật thất ngầm.
Mẹ Hạ đứng trong sân viện của phủ Diệp.
Hạ Nhược Tuyết tỏ sắc mặt lạnh lùng: “Mẹ đến đây làm gì, nơi này không hoan nghênh mẹ!”
Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng: “Hạ Nhược Tuyết, nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ của con!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!