Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi đến trước mặt đám người nhà họ Diệp, cho mỗi người ăn một viên đan dược.
Xung quanh an tĩnh đến đáng sợ!
Không ai dám nói chuyện, lại không dám ra tay.
Đột nhiên.
"Diệp Bắc Minh, bây giờ cậu có thể thả Tư Dao ra rồi!"
Giọng nói lạnh như băng của lão tổ nhà họ Dịch truyền đến.
Diệp Bắc Minh cười: "Thả cô ta?"
Sắc mặt lão tổ nhà họ Dịch lạnh lẽo: "Thứ nhất, đây là lần thứ hai cậu xâm nhập vào nhà họ Dịch, lão phu đã không ra tay!"
"Coi như là rất khách khí với cậu rồi!"
"Thứ hai, cậu giết mẹ của Tư Dao, lão phu cũng không nói gì!"
"Dù sao Tư Dao đã bắt người nhà họ Diệp!"
"Thứ ba, cậu đã phế bỏ một cánh tay của Tư Dao!"
"Con bé cũng coi như đã phải chịu trừng phạt!"
"Thứ tư, chúng tôi đã thả người nhà họ Diệp, nhà họ Dịch tôi cũng không muốn đối địch với cậu!"
"Chuyện này dừng ở đây thôi!"
Ông ta vừa nói xong!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người nhà họ Dịch đều khiếp sợ nhìn lão tổ!
Trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin!
Cho dù là Dịch Tư Dao cũng ngây ra, ngơ ngác nhìn lão tổ nhà họ Dịch: "Ông cố, ông nói cái gì vậy?"
"Cứ để yên như vậy sao?"
Điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ chính là.
"Ha ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh đùa cợt cười ra tiếng: "Dừng ở đây? Ông đang suy nghĩ gì đấy!"
"Nhà họ Dịch nợ tôi một trăm năm mươi triệu đồng không trả, ngược lại còn xông vào nhà họ Diệp, làm cậu tôi bị thương nặng!"
"Bắt người nhà họ Diệp của tôi đi, đuổi giết em họ và nô bộc của tôi!"