Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 Chiba Sadako lạnh giọng nói: “Bố, con muốn Diệp Bắc Minh chết!”  

 

“Sadako, con yên tâm, bố đã nhờ ninja Iga đến Long Quốc, ninja Iga mà đã ra tay, chúa Jesu đến cũng không cứu nổi Diệp Bắc Minh đâu!”, bố của Chiba Sadako nói.  

 

Chiba Sadako vui mừng: “Bố, bố mời được ninja Iga?”  

 

“Đương nhiên, kế hoạch của gia tộc Chiba chúng ta trên thực tế là kế hoạch của bệ hạ Thiên Hoàng! Diệp Bắc Minh trở thành hòn đá cản đường, ninja Iga tới Long Quốc, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết!”  

 

Bố của Chiba Sadako lạnh lùng nói.  

 

“Ha ha ha, tốt quá! Diệp Bắc Minh đáng thương, ninja Iga ra tay, hắn không còn đường sống đâu!”, Chiba Sadako cười tàn nhẫn.  

 

Thậm chí cô ta còn có chút đồng cảm với Diệp Bắc Minh.  

 

...  

 

Vương Như Yên đích thân lái xe, dẫn Diệp Bắc Minh đi đến một nơi của Long Đô.  

 

Sau hàng loạt cuộc kiểm tra của bảo vệ.  

 

Cuối cùng, hai người đi đến một đại sảnh.  

 

Vừa ngồi xuống chưa được hai phút.  

 

Một cô gái đi tới.  

 

Người cao khoảng một mét sáu mươi tám.  

 

Cổ thiên nga, vai chữ thập.  

 

Mông cong nối liền với eo và đôi chân dài thẳng tắp khiến Vương Như Yên cũng phải ghen tỵ.  

 

Da thịt trắng nõn, cánh tay ngó sen thon dài!  

 

Khí chất giống như một nữ minh tinh siêu cấp tuyến một.  

 

“Hừ, sư tỷ lại càng đẹp lên rồi, ngày ngày lăn lộn cùng một đám đàn ông trong quân doanh, sao chị vẫn chăm sóc tốt được bản thân?”, Vương Như Yên có chút ghen tỵ.  

 

Cô gái cười nhìn sang: “Tiểu sư muội, em nói gì vậy?”  

 

Tư thế hiên ngang, nhưng lại mang theo vẻ thùy mị như nước.  

 

Bát sư tỷ, Lục Tuyết Kỳ!  

 

“Bát sư tỷ, em có nói gì đâu”, Vương Như Yên cười nói.  

 

Diệp Bắc Minh nhịn cười, đi về phía bát sư tỷ: “Bát sư tỷ, đã lâu không gặp”.  

 

“Tiểu sư đệ”.  

 

Lục Tuyết Kỳ cười bước lên, lại chìa hai cánh tay, trực tiếp ấn Diệp Bắc Minh vào trong ngực.  

 

Bộ ngực như hai đỉnh núi thiếu chút nữa khiến Diệp Bắc Minh chết ngộp!  

 

“Khụ… Bát sư tỷ, đừng…”  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng nói.  

 

“Hừ!”  

 

Vương Như Yên hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm ngực, có chút khó chịu đứng ở một bên.  

 

Lục Tuyết Kỳ cẩn thận quan sát Diệp Bắc Minh, mặt đầy cưng chiều nhìn anh.  

 

“Mau để sư tỷ nhìn xem, hơn một năm không gặp, tiểu sư đệ lớn hơn nhiều rồi”.  

 

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có bị thương không?”  

 

Advertisement
';
Advertisement