“Tao là thư đồng của thái tử, phụ thân tao là thái sư của Đại Chu!”
“Mày có biết làm vậy sẽ có hậu quả thế nào không?”
Diệp Bắc Minh bày vẻ mặt vô tội: “A? Sẽ có hậu quả thế nào?”
Phụt!
Chém một nhát xuống.
Cái chân cuối cùng của Chu Càn lìa khỏi cơ thể!
Có thêm kim châm của Diệp Bắc Minh, khiến hắn ta không thể ngất đi.
Càng thêm đau đớn dữ dội gấp trăm lần: “A! Giết tao đi, xin mày giết tao đi!”
“Đừng hành hạ tao nữa, tao chỉ mong chết đi!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đừng vội, Chu thái sư còn chưa xuất hiện, mày chết thì tao chơi cái gì?”
Nhìn nụ cười của Diệp Bắc Minh!
Chơi?
Chu Càn sợ đến toàn thân run lên: “Mày… rốt cuộc mày… là người… hay là quỷ?”
Những người khác của phủ Thái Sư sợ đến tê dại da đầu!
Anh ta đang chơi?
Ma quỷ!
Tên nhóc này chắc chắn là ma quỷ chuyển thế!
Đột nhiên.
Tiếng gào thét tức giận vang lên: “Dừng tay! Rốt cuộc mày là ai, mày dám làm hại con trai của tao?”
Chu Càn nhìn về phía sau Diệp Bắc Minh.
Một đám binh sĩ bảo vệ cho Chu thái sư vào Bát vương gia đi đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người, Chu Càn kích động òa khóc: “Hu hu, phụ thân, cầu xin phụ thân bảo anh ta giết con đi!”
“Càn Nhi!”
Nhìn tình trạng thê thảm của Chu Càn, Chu thái sư sắp phát điên rồi!
Hận không thể xé xác sống Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt già nua đầy máu: “Bất kể mày là ai, mày dám đối xử với con trai tao như vậy, tao phải diệt cả mười tộc nhà mày!”
Bát vương gia ở bên cạnh nhìn thấy thi thể khắp đất.
Và cả sát khí ngút trời trên người Diệp Bắc Minh, nhìn anh một cái sâu sắc!
Dưới con mắt của mọi người!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Bố của mày về rồi, không chơi với mày nữa!”
“Rắc rắc” một tiếng giòn tan.
Dứt khoát, nhanh gọn!
Bóp nát cổ của Chu Càn tại chỗ!
Tùy tiện ném thi thể của hắn ta như vứt rác.