Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Yên tâm, giết ông ta dễ như chơi!”
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống!
Hạng lão nhìn thấy một màn này thì híp hai mắt lại: “Tên nhóc kia, cậu sẽ phải trả giá lớn vì sự ngông cuồng của mình!”
Ông ta căn bản không coi kiếm Đoạn Long ra gì.
Trực tiếp nâng tay lao lên!
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng, lặng lẽ phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”
Nếu Hạng lão ra tay từ khoảng cách xa, lấy tốc độ của cấp Thánh trung kỳ!
Diệp Bắc Minh chưa chắc đã có thể chạm vào ông ta được!
Anh cố ý chọc giận Hạng lão, chính là vì để ông ta cứng đối cứng với kiếm Đoạn Long!
Hạng lão còn chưa nghe thấy rõ hai chữ đó là gì!
Ầm!
Trong nháy mắt bàn tay của ông ta tiếp xúc với kiếm Đoạn Long đã trực tiếp hóa thành một đống máu!
Ông ta kêu thảm thiết một tiếng: “A! Tay của tôi!”
Kiếm Đoạn Long tiếp tục hạ xuống!
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Hạng lão bay ra ngoài giống một con chó chết, tạo thành một cái khe thật sâu trên mặt đất!
Phụt!
Ông ta phun ra một ngụm máu đen!
Hai bà lão hoàn toàn ngây người, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Hai người đã nhìn thấy gì?
Một người trẻ tuổi cảnh giới Võ Đế, một kiếm đánh bại một vị trưởng lão của Huyết Vân Tông?
Mộ Thiên Thiên càng thêm rung động bội phục hơn: “Rốt cuộc anh ấy là cảnh giới gì?”
Chu Lạc Ly cũng vô cùng kinh ngạc: “Hả? Tiểu sư đệ cậu ấy...”
Vèo!
Ánh mắt của Bát vương gia khựng lại.
Ngoài khiếp sợ ra, ông ta còn nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!
“Thanh kiếm này... ? A!”
Đồng tử ông ta co rút lại một chút.
Không chút do dự rời khỏi phủ thái sư!
“Cậu... Khí tức của cậu rõ ràng mới là cảnh giới Võ Đế, điều này sao có thể...”