Lúc này.
Trong cung điện lớn nhất hoàng cung.
Chu Lạc Ly kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Dương Thiên quỳ rồi…”
Sau khi được biết đầu đuôi sự việc.
Phì phì!
Chu Lạc Ly phì cười: “Ha ha ha, tiểu sư đệ, đệ cũng quá…”
Sắc mặt mấy người xung quanh quái dị: “Công chúa, người?”
Chu Lạc Ly thu lại nụ cười: “Dương Thiên ngăn cản xe rồng, đã coi thường uy nghiêm của phụ hoàng!”
“Lùi một bước nói, Ám Dạ Vương là vị vương khác họ của Đại Chu, Dương Thiên chỉ là một đại tướng quân nhỏ bé!”
“Ám Dạ Vương làm đúng lắm, còn có lần sau, thì không đơn giản chỉ quỳ vậy thôi đâu!”
Mấy người bẩm báo quay sang nhìn nhau.
Cô cũng thật thiên vị quá rồi đấy!
Chu Lạc Ly di chuyển ánh mắt, nhìn ra cửa lớn cung điện: “Tiểu sư đệ!”
Cô ấy bước nhanh lên trước đón Diệp Bắc Minh: “Đẹp trai quá, mãng bào của Ám Dạ Vương rất hợp với đệ đấy!”
“Đệ dứt khoát ở lại hoàng triều Đại Chu đi, cả đời làm Ám Dạ Vương là được rồi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư tỷ, tỷ đừng đùa nữa”.
Xử lý xong chuyện của nhà họ Diệp, anh còn phải đi tìm hai người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết!
Cha còn để lại đồ ở Thiên Hạ Đệ Nhất các, anh vẫn chưa đi tìm!
Cũng phải đến Thanh Huyền Tông một chuyến, đây là yêu cầu của mẹ anh!
Đâu thể ở lại hoàng triều Đại Chu?
Chu Lạc Ly cười xinh đẹp: “Tỷ đùa thôi, chốc nữa người của Thanh Huyền Tông đến, chúng ta cứ ngồi xuống trước đợi đi”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Người của Thanh Huyền Tông đến làm gì?”
Chu Lạc Ly giải thích: “Thực lực của Thanh Huyền Tông rất lớn, hoàng triều Đại Chu là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!”
“Dưới Thanh Huyền Tông, còn có mấy nước phụ thuộc giống như hoàng triều Đại Chu”.
“Thì ra là vậy”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Hai người vừa ngồi xuống.