Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Dì Nguyệt, đi đâu?”
Lãnh Nguyệt cười thần bí: “Con học đạo tàn sát, dì không thích hợp dạy con”.
“Thanh Huyền Tông có một lão quái vật thích hợp dạy con hơn, dì đích thân đến, chỉ cần con bái sư đi theo môn hạ của ông ta!”
“Sau này con sẽ ngang bằng địa vị với tông chủ của Thanh Huyền Tông!”
…
Trong đại sảnh hoa lệ bên ngoài Thanh Huyền Tông.
Thi thể của Ô Tử Tuấn được bê về đặt dưới đất.
Ô Kiếm Phong nhìn thi thể của con trai, đau lòng đến muốn chết.
Ông ta điên cuồng đập bàn, phát ra tiếng phập phập phập!
Nghiến răng nghiến lợi tức giận hét: “Diệp Bắc Minh, đều do tên Diệp Bắc Minh đó!”
“Bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ ai trong chi chúng ta giết Diệp Bắc Minh, thưởng mười viên đan dược thánh phẩm!”
Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều hiện vẻ mặt tham lam!
Mười viên đan dược thánh phẩm!
Có lẽ cả đời bọn họ cũng không mua nổi!
Nhưng
Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh thì có thể có được dễ như trở bàn tay!
Đột nhiên, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Mối thù của em trai, giao cho con đi, để con giết tên Diệp Bắc Minh này!”
Soạt!
Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đại sảnh.
Một thanh niên mang theo khí tức băng lạnh và chết chóc đi đến.
Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy kẻ này, không nhịn được phải ớn lạnh: “Cậu chủ!”
Ô Kiếm Phong cũng sượt một cái đứng bật dậy: “Lục… Lục Nhi!”
“Cuối cùng con cũng về rồi, em trai con chết thảm quá, bị một tên tạp chủng là Diệp Bắc Minh bóp vỡ cổ!”
Trong đôi mắt Ô Kiếm Phong long lanh nước mắt.
Ô Lục mặt không cảm xúc: “Chết rồi thì mau chôn đi, có gì mà phải khóc?”
“Con nói cái gì?”
Ô Kiếm Phong ngẩn người, một luồng lửa giận bùng phát: “Nó là con trai của bố!”