Tiêu Nhã Phi nghe lời gật đầu, chỉ cần Diệp Bắc Minh còn ở Thanh Huyền Tông, cô ta có rất nhiều cơ hội.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh chuẩn bị rời đi.
"Dừng lại!"
Lưu Lãng Thanh nhả ra hai chữ.
Mọi người đều lập tức ngừng thở, tất cả nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Anh giống như không hề nghe thấy, nhanh chóng bỏ đi.
Đôi mắt một người trẻ tuổi bên cạnh Lưu Lãng Thanh trầm xuống, người đó bước lên trước ngăn cản Diệp Bắc Minh: "Tên kia, Lưu sư huynh bảo cậu dừng lại, cậu..."
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay!
Phịch!
Ăn một cái tát, người trẻ tuổi ngăn lại Diệp Bắc Minh kia bay ra ngoài như diều đứt dây.
"Cái gì?"
"Diệp cuồng nhân không hổ là Diệp cuồng nhân!"
Mọi người đồng loạt giật nảy mình.
Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lẽo nhìn Lưu Lãng Thanh: "Anh muốn chết đúng không?"
Khí phách!
Kiêu ngạo!
Hung hăng càn quấy!
"Hít hà!"
Ai ai cũng hít sâu một hơi!
Tiêu Dung Phi giật mình, mặc dù cô ta mới đến Thanh Huyền Tông không lâu nhưng cô ta sớm đã thuộc làu làu tiếng tăm của mười vị trí đầu trên bảng xếp hạng Thanh Huyền!
Lưu Lãng Thanh là Thánh Vương trung kỳ, Diệp Bắc Minh đâu có tư cách nói chuyện như vậy với hắn ta?
Lưu Lãng Thanh quả thực không thể tin vào tai của mình: "Tên kia, cậu nói cái gì?"
Vèo!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, anh biết loại phiền toái này nếu không giải quyết ngay tại chỗ.
Sẽ tiếp diễn vô cùng vô tận!
Trong nháy mắt, anh xuất hiện trước người Lưu Lãng Thanh!
"Tốc độ thật nhanh!"
Con ngươi Lưu Lãng Thanh khẽ co rụt lại.
Diệp Bắc Minh đánh một quyền tới!
Lưu Lãng Thanh lập tức nổi giận: "Muốn chết!"
Hắn ta nhanh chóng ra tay, đỡ lấy nắm đấm của Diệp Bắc Minh.