Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Ô Đạo Sinh suýt lồi cả con ngươi: “Vãi!”  

 

“Pháp tướng của tên nhóc này có hai con rồng? Đại ca, võ kỹ này, đệ cũng chưa từng nghe nói đến!”  

 

“Phế tên nhóc này, bắt hắn giao ra phương pháp tu luyện!”  

 

Ô Đạo Sinh cực kỳ kích động!  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, định ra tay1  

 

Sắc mặt của Ô Đạo Hoành vô cùng nghiêm trọng: “Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay, bọn họ đều phải chết!”  

 

Ông ta vung tay, chỉ về một hướng!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn qua theo bản năng, đồng tử co lại!  

 

“Ông ngoại, cậu?”  

 

“Y tông chủ?”  

 

Mười mấy người nhà họ Diệp như Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương, Diệp Uyển Thu.  

 

Tất cả đều bị thương, bị trói lại với nhau.  

 

Ngoài bọn họ, còn có đám người lão tông chủ Y Thượng Khôn của Phần Thiên Tông, con gái Y Nam Tương!  

 

Tổng cộng hai mươi mấy người, tất cả quỳ dưới đất!  

 

Phía sau mỗi người đều có một tên đao phủ tay cầm đao chém!   

 

Ô Đạo Sinh tỏ vẻ mặt dữ tợn: “Đại ca, thực lực của tên nhóc này bình thường!”  

 

“Tất cả lực tấn công của hắn đều dựa vào Kiếm Long Đồ, nếu không phải kiêng sợ lực sát thương của Kiếm Long Đồ, đệ cũng có thể giết hắn!”  

 

Đường kiếm vừa nãy, hai tay của ông ta đã mất.  

 

Ông ta hận Diệp Bắc Minh, hận không thể ăn thịt anh!  

 

“Giao ra Kiếm Long Đồ, mày do dự một hơi thở, tao giết một người!”  

 

Giọng của Ô Đạo Hoành vang khắp trời xanh, vô cùng băng lạnh!  

 

Một việc khiến tất cả mọi người bất ngờ xảy ra!  

 

“Được!”  

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Quyết đoán giơ tay, ném kiếm Đoạn Long ra!  

 

Rơi đến dưới chân của Ô Đạo Sinh và Ô Đạo Hoành.  

 

Ô Đạo Sinh kích động đến toàn thân run lên, mất đi hai tay, ông ta giống như quả bóng da: “Đại ca, kiếm Long Đồ!”  

 

“Có phải tên nhóc này ngu không? Lại thực sự ném đi chỗ dựa lớn nhất?”  

 

“Chẳng khác gì với kẻ mù ném cây gậy đi? Ha ha ha!”  

 

Diệp Nam Thiên mặt tím bầm lo lắng: “Minh Nhi, đừng lo cho ông và mọi người!”  

Advertisement
';
Advertisement