Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 “Hơn nữa, cậu phải nhớ kỹ, không phải là tòa tháp này bất lực, mà là bản thân cậu bất lực!”  

 

Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật: “Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, có cần phải xúc động đến thế không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Cậu đang sỉ nhục cái tháp này đấy!”   

 

Diệp Bắc Minh lập tức nói sang chuyện khác: “Nếu như tôi dùng dị hỏa thì có thể đốt cháy hết họ không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nói thế cũng nói, dị hỏa và kiếm Đoạn Long thôi là đủ để giết chết chúng trong giây lát rồi!”  

 

“Nhưng mà cảnh giới Thần Vương hậu kỳ có tính cảnh giác rất cao, cậu đến gần họ ba mươi mét thôi là họ đã có thể cảm nhận được nguy cơ rồi!”  

 

“Thế nên, trừ khi tốc độ của cậu vô cùng nghịch thiên, có thể nhanh chóng giết chết hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ trong chốc lát!”  

 

“Không thì cậu đừng có mà mơ!”  

 

“Gia tăng sức mạnh của bản thân vẫn là cách tốt nhất!”  

 

Diệp Bắc Minh nói thầm: “Hồi xưa ông có nói vậy đâu!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà có mắt thì chắc chắn trợn trắng cả tròng, nói: “Thằng ranh nhà cậu vượt cấp giết người riết quen rồi phải không?”  

 

“Nếu cậu cắn nuốt thêm một chút căn nguyên cho cái tháp này thì tôi đã sớm hồi phục được sức mạnh ghê gớm hơn rồi!”  

 

“Tháp nhà tội theo cậu ăn một bữa no hết ba bữa đói rồi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tóm lại, muốn vượt cảnh giới giết chết Thần Vương hậu kỳ là rất khó, vô cùng khó!”  

 

“Hiểu rồi, thế thì tôi dùng chút não vậy”.  

 

Diệp Bắc Minh nghĩ tới điều gì đó.  

 

“Lăng Vận Nhi cũng có mặt ở đó, hơi phiền phức”.  

 

Đột nhiên…  

 

Gào!  

 

Tiếng rít gào vang lên!  

 

Diệp Bắc Minh bỗng tái mặt: “Đó là…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thốt lên: “Má!”  

 

Một người một tháp, trăm miệng một lời: “Tiếng rồng ngâm!”  

 

Diệp Bắc Minh hoảng hốt: “Sao lại như thế? Âm thanh đó chính là tiếng rồng ngâm!”  

 

“Hơn nữa nghe không giống tiếng vọng của đồ đằng hay công pháp gì!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm trọng: “Đó là một con rồng sống, nhưng nghe tiếng…”  

 

“Thì hình như… Là suy yếu lắm rồi!”  

 

“Chân long sống?”  

 

Diệp Bắc Minh sợ run hết cả người, vẻ mặt không dám tin!  

 

Cả anh cũng phải nuốt nước bọt một cái!  

 

Anh là người Long Quốc, rồng chính là biểu tượng của Long Quốc.  

 

Sao anh có thể không xúc động?  

 

Hơi thở anh trở nên dồn dập: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông nói thật chứ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Ắt hẳn là thật!”  

 

“Má!”  

 

Diệp Bắc Minh xúc động: “Đi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Chờ đã, cậu cứ thế mà chạy qua đó thì có khác gì đi chịu chết đâu?”  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, lấy mặt nạ ra đeo lên.  

 

Lại trùm thêm áo choàng đen, đi về phía Ma Quật!  

 

…  

Ma Quật.  

 

Lăng Yên đi qua đi lại, mày nhíu chặt lại một chỗ: “Sao vẫn chưa tới vậy? Chẳng lẽ tên đó phát hiện nguy hiểm rồi?”  

 

“Không đúng! Sao mà tên đó biết được?”  

 

Đột nhiên.  

 

Bầu trời trên cao, một bóng người nhanh chóng lao tới.  

 

“Diệp Bắc Minh?”  

 

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.   

Advertisement
';
Advertisement