Ngạo Cửu Thiên quay đầu nhìn sang hướng Ma Quật: “Đừng đoán nữa, dù sao Diệp Bắc Minh cũng đã chết rồi!”
“Thù của con tôi đã báo, còn việc lão gì kia là ai thì tôi không có hứng thú!”
Lãnh Vô Thần thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc thanh kiếm Long Đồ kia thôi!”
…
Mười lăm phút sau, bán kính trăm dặm xung quanh không còn một bóng người.
Diệp Bắc Minh mới gỡ bỏ giam cầm trên người Lăng Vận Nhi!
Lăng Vận Nhi lập tức lấy ra một con dao găm trong nhẫn trữ vật, đâm vào cổ họng Diệp Bắc Minh!
Keng!
Diệp Bắc Minh bắt được con dao: “Vận Nhi, cô giết luôn cả tôi đấy hả?”
Cơ thể Lăng Vận Nhi chợt run lên, gương mặt tái nhợt bỗng đầy lửa giận: “Tôi không cho ông bắt chước giọng của anh Diệp!”
“Bắt chước? Tôi mà cũng phải bắt chước hả?”
Diệp Bắc Minh cười.
Tiện tay gỡ mặt nạ!
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Lăng Vận Nhi ngây người, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, vẻ mặt không dám tin nhìn anh: “Anh… Anh Diệp?”
“Ông là anh Diệp thật hả?”
“Sao lại như thế được?”
“Sao lại như thế được? Xảy ra chuyện gì thế này?”
“Lúc nãy anh Diệp mới bị ông giết mà?”
“Không đúng, nếu anh Diệp chết rồi thì sao ông lại giống anh ấy như đúc được?”
Lăng Vận Nhi không thể hiểu nổi!
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một số thủ đoạn thôi mà, không tin cô cứ xem”.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, hình nộm lại ngưng tụ!
Từ hư không xuất hiện trước mặt hai người.
Giống hệt với Diệp Bắc Minh!
“Hai anh Diệp?”
Lăng Vận Nhi há miệng, chắc có thể nhét cả quả cà rốt vào.
Diệp Bắc Minh giơ tay đánh nát hình nộm!
Lăng Vận Nhi hét lên: “Ồ? Anh Diệp, thì ra lúc nãy anh chỉ giả chết thôi, đúng là anh rồi!”
“Hu hu hu, làm tôi sợ muốn chết!”
Lăng Vận Nhi ngay lập tức nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh.
Hai tay cô ta ôm cổ anh, hai chân quấn lấy eo anh.
Diệp Bắc Minh vỗ nhẹ lên bả vai cô ta: "Được rồi, giờ không sao..."
Đột nhiên.
Gào rống!
Một tiếng rồng ngâm truyền đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!