Vẻ mặt mọi người biến sắc: “Cái gì?”
Lãnh Nguyệt quát một tiếng: “Ai mà to gan như vậy, lúc này còn dám khiêu khích sự uy nghiêm của Thanh Huyền Tông?”
Thạch Thiếu Giang trầm giọng: “Đi, đi xem xem!”
Mấy người ra khỏi đại diện, đến cổng núi Thanh Huyền Tông với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ thấy.
Trước mặt là một loạt thi thể nằm dưới đất!
Hàng chục ông lão già nua vô cùng điên cuồng, đại khai sát giới trong Thanh Huyền Tông!
Đệ tử bình thường vốn không ngăn nổi, từng làn sương máu nổ ra liên tiếp!
Bách Lý Phong Hoa hít khí lạnh: “Suýt! Trên cảnh giới Thần Vương, vậy mà đều trên cảnh giới Thần Vương!”
Vương Kiếm Sinh tê dại da đầu: “Còn có mấy cảnh giới Thần Chủ khủng bố!”
“Trưởng lão cứu mạng…”
Mọi người Thanh Huyền Tông như muốn nứt cả mắt, kinh sợ hét lớn.
“Mọi ngời mau rút đi! Chạy đi, tất cả chạy đi cho tôi!”, Lãnh Nguyệt đỏ con mắt, xé gan xé phổi hét lớn.
“Chạy?”
Một ông lão rụng răng cười dữ tợn: “Các người có chạy được không?”
“Chỉ cần là người có liên quan đến Diệp Bắc Minh, toàn bộ phải chết!”
“Giết! Giết! Giết! Không sót một ai!”
“Giết!”
“Chạy? Tôi xem đám cặn bã các người có thể chạy đi đâu!”
Một ông lão gày gò cười dữ tợn.
Toàn thân là máu giết vào đám đông, tiếng kêu thảm dồn dập liên tiếp!
Thạch Thiếu Giang nhìn đệ tử Thanh Huyền Tông bị tàn sát, tức đến nhảy lên như sấm: “Vãi! Tôi liều mạng với ông!”
Trực tiếp xông lên.
Ông lão gầy gò nhếch miệng cười: “Một cảnh giới Thánh Chủ cũng dám khiêu thích cảnh giới Thần Vương?”
Một chân đạp lồng ngực của Thạch Thiếu Giang, máu tươi phun ra.
Thạch Thiếu Giang thảm hại bay đi, lăn lộn dưới đất.
“Thạch trưởng lão!”
Lãnh Nguyệt mau chóng tiến lên.
Sắc mặt Thạch Thiếu Giang tái nhợt lắc đầu: “Không được, những kẻ này quá mạnh!”
“Lãnh trưởng lão, mau mời tông chủ xuất núi!”
Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Tông chủ đã đến cấm địa, nhất thời sợ là không thể đi ra”.
Sát Chủ xông đến: “Đi thôi, cho tất cả mọi người đến cấm địa!”
“Chỉ có cách này thôi!”
Thanh Huyền Tông tồn vong nguy cấp, không quan tâm được quá nhiều.