Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi: “Đi thôi”.  

 

Mục Hàn lạnh lùng nhìn mấy người Lâm Hi, Tần Lỗi, Lôi Bá một cái: “Còn ngây ra đó làm gì? Quay về cùng tôi!”  

 

Mấy người đi đến phía sau Mục Hàn.  

 

Nam Cung Uyển chỉ đứng ở đó, giống như một đóa hoa mẫu đơn sắp nở rộ.  

 

Khiến người ta muốn ép đổ!  

 

Mục Hàn nhìn cô ấy mấy giây: “Em muốn ở lại đây à? Em nên biết lựa chọn của mình sẽ gây ra hậu quả gì!”  

 

Nam Cung Uyển cắn môi đỏ: “Tôi về cùng anh”.  

 

“Coi như em thức thời”.  

 

Mục Hàn hừ lạnh một tiếng, mở một cánh cửa truyền tống, mấy người biến mất.  

 

La Vãn Vãn long lanh nước mắt: “Nhan tỷ tỷ cứ thế mà đi rồi? Thậm chí tôi còn không kịp nói tiếng tạm biệt với cô ấy”.  

 

Bà già thở dài một tiếng: “Ầy, có những người định sẵn là bất phàm, không thuộc về nơi này”.  

 

Cổ Tuyền ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Ông nội, ông nói anh Diệp có thể sống quay về không?”  

 

“Không đâu”.  

 

Cổ Thông Thiên lắc đầu: “Diệp Bắc Minh cho dù nghịch thiên đi nữa, cũng không thể đối địch với thế lực của Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

“Cháu đừng thấy anh ta rất kích động, trực tiếp xông đến Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

“Hành động của cậu ta ném hòn đá vào trong biển lớn, sẽ không gây nên sóng gió gì”.  

 

“Sau này thế giới này sẽ không còn Diệp Bắc Minh nữa…”  

 

…  

 

Cửa truyền tống cổ xưa ở một chỗ của Đại Lục Thượng Cổ sáng lên.  

 

Hai bóng người từ trong đi ra.  

 

Tô Lê mỉm cười: “Cậu Diệp, đến Đại Lục Thượng Cổ rồi”.  

 

Lúc đi ra khỏi cửa truyền tống, Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây chính là Đại Lục Thượng Cổ?”  

 

“Tôi lại có cảm giác xiềng xích cả người được buông bỏ, dường như cả ngọn núi lớn đè lên người đột nhiên biến mất”.  

 

“Cái gì?”  

 

Đôi mắt Tô Lê co lại: “Cậu Diệp, cậu…”  

 

“Cậu thực sự có cảm giác này ư?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, sao thế?”  

 

“Suýt!”  

 

Tô Lê hít khí lạnh: “Lần này tôi chọn đúng rồi!”  

 

Vẻ mặt cô ta nghiêm trọng: “Cậu Diệp, đây gọi là áp chế thế giới!”  

 

“Thông thường chỉ có người học võ có thiên phú cực kỳ nghịch thiên mới có cảm giác này”.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Vậy sao?”  

 

Anh nhìn xung quanh: “Nơi này là chỗ nào?”  

 

Tô Lê giải thích: “Tôi xem đã”.  

 

Giơ tay lấy ra một chiếc la bàn bằng ngọc, bên trên có rất nhiều tọa độ.  

 

Truyền chân nguyên, la bàn bằng ngọc sáng lên.  

Tô Lê ngẩn người: “Cậu Diệp, cậu đúng là may mắn thật đấy”.  

 

“Vị trí của chúng ta vừa hay là Trung Châu!”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Trung Châu?”  

 

Tô Lê giải thích nói: “Thế giới chúng tôi vốn gọi là thế giới Chân Võ, vì Hoa tộc có một cường giả đắc tội với một thế lực của thế giới cao hơn”.  

 

“Có cường giả ra tay, đánh vỡ thế giới Chân Võ, đóng lại con đường của giới chúng tôi đến thế giới Cao Võ”.  

 

“Thế giới Chân Võ sập đổ, chia thành Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ”.  

 

“Đại Lục Thượng Cổ lơ lửng trên Đại Lục Chân Võ, tổng cộng phân chín khối đại lục siêu cấp treo lơ lửng.   

Advertisement
';
Advertisement