Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

“Hơn nữa còn mang thai sao?”  

 

 

Đám thanh niên trai gái sửng sốt.  

 

Bọn họ mau chóng chia nhau ra bao vậy Tôn Thiến.  

 

Tôn Thiến vô cùng cảnh giác, không thể tin được ở nơi này còn có thể gặp được con người: “Các người là ai? Muốn làm gì đó?”  

 

Người thanh niên cầm đầu lạnh mặt nói: “Chúng tôi còn định hỏi cô là ai đó!”  

  Advertisement

“Nơi đây là Ma Uyên, một người phụ nữ mang thai như cô sao lại xuất hiện ở đây chứ?”  

 

Người thanh niên bên cạnh người nọ như chợt nghĩ tới điều đó bèn nói: “Chắc không phải là ma thú hóa thành người chứ?”  

 

“Cái gì?”  

 

Đám thanh niên trai gái kia hoảng sợ lùi ra sau.  

  Advertisement

Ai nấy đều e dè nhìn Tôn Thiến.  

 

Người thanh niên dẫn đầu cẩn thận quan sát Tôn Thiến một lát rồi nói: “Cô ta không phải ma thú mà là con người giống chúng ta!”  

 

Mọi người thả lỏng.  

 

Bỗng nhiên, một người trẻ tuổi chỉ vào cổ Tôn Thiến hét lên: “Coi trên cổ cô ta đeo cái gì kia!”  

 

Bọn họ nhìn qua cổ Tôn Thiến.  

 

Trên cổ cô ta là một khối bảo ngọc đỏ như máu.  

 

Trên đó có điêu khắc hình phượng hoàng.  

 

Nó là bảo vật mà Diệp Thanh Lam đưa cho Tôn Thiến để phòng thân.  

 

Ban đầu nó có màu xanh.  

 

Sau khi cô ta bị hút vào Ma Uyên, giết chết mấy trăm con ma thú.  

 

Khối ngọc này hấp thu máu tươi xung quanh dần biến thành màu đỏ.  

 

Nó thoáng hiện lên tia sáng đỏ thẫm bao phủ cả người Tôn Thiến như đứa trẻ đang cố hết sức bảo vệ Tôn Thiến.  

 

Cũng nhờ vào khối bảo ngọc đó mà Tôn Thiên ở Ma Uyên mấy ngày qua mà không bị đám ma thú phát hiện.  

 

Người thanh niên dẫn đầu nheo mắt, dùng giọng điệu bề trên ra lệnh cho cô ta: “Mau giao nó ra đây, đổi lại chúng tôi có thể bảo vệ cô an toàn!”  

 

Dựa vào kinh nghiệm bao năm qua của mình, người thanh niên dám chắc giá trị vật đó rất xa xỉ.  

 

“Cảm ơn nhưng không cần!”  

 

Tôn Thiến thẳng thừng từ chối rồi xoay người bước đi.  

 

“Cô đã không biết điều thì đừng trách tôi không khách khí!”  

 

Người thanh niên dẫn đầu ra lên: “Bắt cô ta!”  

 

Người nọ lười giả vờ tốt bụng nữa.  

 

Cả bọn đồng loạt xông lên, khí tức cuồng bạo tỏa ra khắp nơi.  

 

Rầm!  

 

Tôn Thiến bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

 

Trường kiếm trong tay cũng văng xa mười mấy mét.  

 

 

Người thanh niên cầm đầu nhanh chóng xông lên, giật huyết ngọc xuống, một luồng lực lượng mạnh mẽ dũng mãnh chảy vào trong tay.  

 

 

“Đúng là bảo bối!”  

 

 

Ánh mắt người thanh niên cầm đầu rực lửa.  

 

 

Người nọ chả thèm liếc mắt nhìn Tôn Thiến mà xoay người bước đi luôn: “Giết cô ta đi!”  

 

 

“Vâng ạ!”   

Advertisement
';
Advertisement