Nghĩ đến đây, Dạ Huyền thoáng hơi dao động.
Thấy bố mình do dự, Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của Dạ Huyền: “Bố, bố còn chần chừ cái gì nữa?”
“Cứ nói cho con nghe khó khăn của bố đi, con nhất định có thể chống đỡ cả bầu trời cho bố và mẹ!”
Một sự tự tin mạnh mẽ ập thẳng vào mặt.
Dạ Huyền thân là ma tôn cũng nhịn không được mà ngẩn ra!
Loại khí thế này, ông ấy chỉ từng cảm nhận được ở trên người phụ hoàng mà thôi!
Dạ Huyền hít sâu một hơi: “Minh nhi, bố có thể cùng con đánh cược một lần!”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: “Bố, bố nói xem, đánh cược như thế nào?”
Dạ Huyền suy tư trong chốc lát, thở ra một hơi khí đục.
Vỗ lên bả vai của Diệp Bắc Minh một cái.
Advertisement
“Minh nhi, đây là một ván cược lớn!”
“Nếu như con thắng, nguy cơ của Đại Lục Chân Võ cùng với Thiên Ma tộc sẽ được giải trừ!”
“Còn nếu như con thua, bố sẽ phải tan xương nát thịt, muôn kiếp không được siêu sinh!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy.
Anh trầm mặc hồi lâu: “Bố, có nghiêm trọng đến thế không?”
Dạ Huyền gật đầu: “Bố liên thủ với Tử Long, phân tán lực lượng của cả người mới áp chế được con đường giữa Ma Uyên và Ma giới”.
“Nhìn tình hình trước mặt, nhiều nhất cũng chỉ có thể áp chế năm năm nữa thôi!”
“Con có hai cách để mà cứu vãn hết thảy mọi thứ!”
“Thứ nhất, trong khoảng thời gian năm năm, con phải tìm được biện pháp tu bổ khe hở giữa Ma Uyên và Ma giới!”
“Vậy thì bố sẽ sống sót, Thiên Ma tộc cũng có thêm cơ hội ít nhất là mười nghìn năm nữa để thở dốc!”
“Cách thứ hai thì sao”.
“Cách thứ hai?”
Dạ Huyền nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu một cái.
“Minh nhi, biện pháp thứ hai này hoàn toàn không thể làm được”.
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy tự tin: “Bố, bố còn chưa nói thì sao biết là không làm được?”
Dạ Huyền nhìn Diệp Bắc Minh, không đành lòng đả kích anh: “Minh nhi, biện pháp thứ hai này chính là…”
“Trong vòng năm năm, con phải trở thành người mạnh nhất ở Đại Lục Chân Võ!”
“Cái này thì thôi đi, nhưng con còn phải trở thành người mạnh nhất của Đại Lục Cao Võ nữa!”
“Chuyện này căn bản là không có khả năng, ngay cả Diệp Phá Thiên thuộc nhà họ Diệp Thượng Cổ cũng làm không được”.
Dạ Huyền lắc đầu.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh chợt lóe ánh sáng.
Nhưng cũng chưa nói gì!
“Tiểu Tháp, trong vòng năm năm, tỷ lệ để tôi đứng ở đỉnh của Đại Lục Cao Võ là bao nhiêu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo nghễ: “Năm năm? Tên nhóc nhà cậu đang xem thường ai thế hả?”
“Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần cậu nghiêm túc tu võ!”
“Điên cuồng nâng cao bản thân, ba năm cũng đủ!”
Ba năm?
So với thời hạn mà phụ thân nói còn ít hơn hai năm!
Thấy Diệp Bắc Minh không nói câu gì, Dạ Huyền cũng tưởng rằng Diệp Bắc Minh đã từ bỏ biện pháp thứ hai.
Quá không thực tế rồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!