Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

Xông thẳng lên chín tầng mây, gần như đánh thủng bầu trời!  

 

"Long tích, mở rồi!"  

 

Hắc Long Vương quát lớn một tiếng: "Thằng nhóc kia, nhân lúc này!"  

 

"Để tất cả chân long trên người cậu, tiến vào long tích hết đi!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được!"  

 

Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn, Long Mạch đồng thời xuất hiện, tất cả cùng xông vào long tích!  

 

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng!  

 

Anh có cảm giác, lúc này mà đối phó với cảnh giới Vực Vương thì dù không có tiểu tháp, anh cũng có thể tự mình đối phó!  

 

Năm ngón tay siết chặt lại!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chủ động xuất hiện trong tay anh!  

  Advertisement

Vụt!  

 

Hoàn toàn là một kiếm theo bản năng!  

 

"Con mẹ nó! Thằng nhóc kia, cậu con mẹ nó..."  

 

Hắc Long Vương biến sắc: "Chạy mau!"  

 

Ùng ùng!  

 

Kiếm khí đột nhiên nện xuống, cả Long Đảo khẽ rung, bụi mù cuốn lên cao trăm mét.  

 

Đến khi bụi mù tan hết, một vết kiếm dài ba ngàn thước nằm ngang trên đất!  

 

Nhìn thấy mà giật mình!  

 

"Đây!"  

 

Thập đại trưởng lão hít một ngụm khí lạnh!  

 

"Hahaha!"  

 

Diệp Bắc Minh bước ra từ bụi mù tung trời, chắp tay lạy Hắc Long Vương và mười đại trưởng lão: "Cảm ơn các vị tiền bối đã giúp tôi khai long tích!"  

 

Khóe miệng Hắc Long Vương co rút lại: "Nhóc con, may mà cậu mới tới cảnh giới Thần Vương!”  

 

"Nếu cậu tới cảnh giới Vực Chủ, Long Đảo của tộc Rồng Đen ta đã bị kiếm của cậu phá hủy rồi!"  

 

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: "Khụ khụ... Vừa rồi tôi hơi kích động".  

 

Hắc Long Vương làm như nhìn thấy quái vật: "Nhóc con, cậu đúng là rất nghịch thiên!"  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không có hứng thú gì với nghịch thiên cả, xin tiền bối hãy cứu sư tỷ của ta!"  

 

Hắc Long Vương không nói nhiều nữa, cắt rách lòng bàn tay.  

 

Ông ấy trích ra một ly máu rồng đen, giao cho Diệp Bắc Minh: "Xoa nó lên mắt sư tỷ của ngươi, cô ấy sẽ khôi phục như cũ!"  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh kích động, lập tức làm theo.  

 

Anh quay lại Long Trì!  

 

Cơ thể Thiên Nhận Băng đã gần như khôi phục lại hoàn toàn, chỉ còn hai mắt vẫn là hai lỗ đen.  

 

Không chậm trễ chút nào, anh xoa máu rồng lên!  

 

Hai hốc mắt trống rỗng của Thiên Nhận băng khôi phục lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!  

 

Thấy Diệp Bắc Minh lo lắng, Hắc Long Vương nhắc nhở: "Thằng nhóc kia, cậu yên tâm đi, máu tươi của thần thú có ích hơn bất kỳ đan dược nào!"  

"Sư tỷ của ngươi bị thương quá nặng, cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày".  

 

 

"Cứ để cô ấy ở trong Long Trì thêm mấy ngày đi!"  

 

 

Sau khi chắc chắn sư tỷ không sao, rốt cuộc Diệp Bắc Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Ánh mắt nhìn về phía Hắc Long Vương hơi chần chờ!  

 

 

Hắc Long Vương thấy lạ: "Thằng nhóc kia, sao cậu lại nhìn tôi như thế?"  

 

 

Diệp Bắc Minh hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Tiền bối, không phải ông đã lãng phí ba ngàn năm tuổi thọ sao?"  

 

 

"Sao nhìn như không có chuyện gì thế?"   

Advertisement
';
Advertisement