Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 Cổ Vân Tiêu bình tĩnh hỏi: “Phùng sứ giả à, người muốn tìm vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh thì hẳn nên đi tìm Diệp Bắc Minh mới phải chứ”.  

 

“Người này liên quan gì đến học viện Giám Sát ở đại lục Huyết Thiên chúng tôi chứ?”  

 

Phùng Vũ cười khẩy nói: “Cổ Vân Tiêu, từ khi nào đến lượt ông nghi ngờ bổn sứ giả thế?”  

 

“Bổn sứ giả đã nể mặt ông lắm rồi nhỉ?”  

 

Sắc mặt Cổ Vân Tiêu cứng ngắc.  

 

“Sao ông dám nói chuyện với viện trưởng như vậy hả?”  

 

Lục Lăng Phong giận dữ tột cùng, bước ra chất vấn.  

 

Một luồng khí tức kinh hoàng ập tới.  

 

Cổ Vân Tiêu lách người ngăn cản Lục Lăng Phong: “Không được vô lễ!”  

 

“Viện trưởng!”  

 

Trong mắt Lục Lăng Phong hừng hực lửa giận: “Cho dù ông ta là sứ giả của Tổng viện đi chăng nữa thì cũng không thể hống hách không coi ai ra gì như vậy được chứ?”  

 

“Chỉ là một tên mới tới cảnh giới Vực Vương thôi mà cũng dám hách dịch ở đây à?”  

 

“Bổn sứ giả hách dịch thì sao hả?”  

 

Phùng Vũ bước ra.  

 

Ông ta đưa tay lên tặng cho gương mặt già nua của Lục Lăng Phong một cú tát tê tái.  

 

Lục Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, định bụng ra tay.  

 

Cổ Vân Tiêu quát lớn: “Lục Lăng Phong, không được vô lễ!”  

 

Chát!  

 

Tiếng vỗ thánh thót vang lên.  

 

Cái tát ấy không quá đâu nhưng lại cho Lục Lăng Phong một nỗi nhục vô cùng to lớn.  

 

Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phùng Vũ: “Ông!”  

 

Phùng Vũ cười khinh khỉnh: “Thế nào? Không phục à?”  

 

Lục Lăng Phong như sắp tức chết, một cơn lửa giận nghẹn trong lồng ngực.  

 

Cổ Vân Tiêu khàn giọng nói: “Sứ giả Phùng Vũ à, ông làm vậy liệu có hơi quá đáng không?”  

 

Phùng Vũ ôm tay nói: “Đừng tưởng rằng Tổng viện không biết chuyện bọn ông làm mấy năm qua!”  

 

“Bình thường các ông bắt nạt một vài thế giới cấp thấp hơn, cướp đoạt tài nguyên của họ còn chưa tính”.  

 

“Chuyện ở chiến trường Thái Cổ năm ấy và cả chuyện các ông làm với đại lục Chân Võ nữa, các ông tưởng không ai biết đến à?”  

 

“Nếu phải truy cứu tường tận gốc rễ thì cai gia tộc mà bọn ông gọi là gia tộc Thần Huyết kia sẽ nhận phải kết cục thế nào còn cần tôi nói không?”  

 

Dứt lời, Cổ Vân Tiêu hãi hùng.  

 

Những người còn lại mắt đối mắt nhìn nhau.  

 

Lục Lăng Phong toát mồ hôi lạnh, cơn lửa giận hừng hực trong lòng cũng dập tắt ngay tức khắc.  

 

Rắm cũng chả dám đánh.  

 

“Thế nào hả?”  

 

Phùng Vũ trầm mặt xuống, quát to: “Còn không mau giao vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh ra đây!”  

 

Cổ Vân Tiêu căm hận không cam tâm đáp lời: “Vâng ạ!”  

Chẳng mấy chốc, Chu Nhược Giai được người khác áp giải lên.  

 

Tuy cô hơi yếu ớt nhưng không quá đáng ngại.  

 

Phùng Vũ dẫn Chu Nhược Giai đi, chỉ để lại một câu: “Nhớ kỹ, sau này các người đừng đụng tới nhà họ Diệp!”  

 

“Còn có lần sau thì các ông chuẩn bị nhận lấy lửa giận của Tổng viện Giám Sát đi!”  

 

Đợi đến khi đám người Phùng Vũ biến mất.  

 

Lục Lăng Phong phẫn nộ gào lên: “Mẹ nó! Phùng Vũ! Ông đây nhớ kỹ ông rồi!”  

 

Advertisement
';
Advertisement